Thấy đồng hồ báo thức hiển thị sáu giờ sáng, Sở Thời Từ cho rằng Minh Triết dậy sớm như vậy là để đi học.
Gã đàn ông đã ra khỏi nhà từ sớm, trong nồi cơm điện trong bếp là cháo mà gã đã nấu sẵn.
Minh Triết yên lặng ăn xong, sau đó bỏ phần cháo rau dưa còn dư và hai quả trứng luộc do mình nấu vào hộp cơm giữ nhiệt.
Sở Thời Từ ngồi trên vai cậu bé, quay đầu nhìn đồng hồ, “Đã bảy giờ rồi, cậu đi học kịp không?”
Cậu còn chưa dứt lời đã bị Minh Triết bắt lấy.
Minh Triết nhón chân lấy một cái hộp sắt trên đầu tủ lạnh, đặt một miếng bánh bích quy khô trước mặt Sở Thời Từ và rót cho cậu một chai sữa đậu nành nhỏ.
“Thứ bảy không cần đi học, tao đến bệnh viện thăm bà nội.”
Cậu bé không có ý định mang Sở Thời Từ đi cùng, chỉ ngồi xổm trước mặt cậu dặn dò liên tục, bảo cậu đừng chạy lung tung.
Cửa phòng một lần nữa được đóng lại, Sở Thời Từ ngồi trên bàn cơm gặm bánh quy.
Cậu không có răng cũng không có lưỡi, chỉ cắn chơi thôi.
Hôm qua trong nhà quá tối, bây giờ đã sáng sủa hơn, Sở Thời Từ mới phát hiện căn nhà này cũng không cũ lắm, nhưng nó thật sự rất tồi tàn.
Tường ẩm mốc và bám đầy bụi bặm, đêm qua trời mưa to, nước mưa thấm vào từ phòng bếp cạnh cửa sổ.
Trên miếng gạch ốp vào tường có nhét một cái giẻ lau, là do gã đàn ông họ Lưu đặt ở đó để lau nước.
Chắc là để tiết kiệm tiền khi trang trí nên không mời thợ cả chuyên nghiệp.
Sử dụng vật liệu kém chất lượng, tự học tự làm, kết quả bản thân học không hiểu, bị ẩm liền mốc meo hết.
Tủ và bàn đều được làm thủ công, lại còn sử dụng loại gỗ rẻ nhất.
Đồ đạc trong nhà cũng không nhiều, có thể thấy cuộc sống của chú Lưu không giàu có gì.
Trên tường có treo một tờ lịch viết tháng 7 năm 2006.
Ngày không khoang tròn nên Sở Thời Từ không thể đoán được hôm nay là ngày mấy.
Trong nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, phương hướng không tốt, bài trí rất lộn xộn, chỉ có phòng ngủ chính là có chút ánh nắng.
Phòng khách và phòng ngủ phụ của Minh Triết đều bị tòa nhà dân cư đối diện che khuất, quanh năm không thể nhìn thấy mặt trời.
Cho dù là ban ngày, căn nhà cũng trông rất âm u.
Tủ lạnh cứ kêu ù ù, không biết là hàng đã qua mấy tay rồi nữa.
Bên ngoài có rất nhiều vết bẩn, bên trong thì bốc mùi tanh tưởi.
Phòng tắm là một cái chậu nhựa màu đỏ, bình thường Minh Triết hay tắm rửa ở đây.
Bên cạnh bồn cầu đặt một cái xô lớn màu đỏ thẫm chứa đầy chai nhựa đã bị đè dẹp lép.
Sở Thời Từ bay quanh nhà vài vòng, hệ thống đang nói chuyện phiếm trong đầu cậu:【Ở đây không phải là chung cư* sao? Sao nhà của chú Lưu trông nghèo nàn thế nhỉ?】
*Raw là 电梯房 (nhà thang máy), tui tra thì không thấy nghĩa nên edit đại là chung cư nha ( ・ั﹏・ั)
"Có thể căn nhà này được mua bằng tiền vay, muốn định cư ở trong thành phố."
【Không có tiền mà còn mua căn nhà đắt thế này?】
"Căn nhà này không đắt lắm đâu, mi nhìn bên ngoài đi.
Ngoại trừ tiểu khu này, phụ cận có rất nhiều nhà trệt nhỏ, còn bên kia hình như là mấy toà cao ốc chưa hoàn thành.
Trên đường có rất ít xe cộ qua lại, cũng không nhìn thấy trung tâm thương mại hay trường học nào hết.
Hẳn là dự báo thị trường sai và muốn tăng giá nhà lên.
Kết quả là bên này khác với những gì họ mong đợi, nó không phát triển.
Nhưng họ coi như là có chút lương tâm, ít ra xây toà nhà này lên, cũng không mục nát lắm, nếu không bảo vệ quyền lợi sẽ rất phiền phức."
Cậu dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, "Dưới lầu không có nhiều xe đậu, người trong tòa nhà này có lẽ cũng không giàu.
Nhà của Minh Triết thậm chí không thể cho thuê và cũng chẳng có ai đến đây."
【Sao cậu biết nhiều thế?】
"Gia đình ta sống trong tòa nhà thế này, tài sản không được quan tâm, trình độ văn hóa của cư dân cũng không cao, vì vậy không thể nghĩ đến việc báo cáo để bảo vệ quyền lợi.
Mẹ kế luôn cãi nhau với ba ta, nói rằng lúc trước không chọn nhà tốt, mua xa như thế, đi đâu cũng không tiện.
Bọn họ đánh nhau một trận, nói trắng ra là mới chuyển đến thành phố, vừa nghèo vừa thiếu kiến thức nên bị lừa."
Sau khi nhìn quanh phòng, Sở Thời Từ bay về phòng ngủ phụ.
Trên tường phòng ngủ của Minh Triết treo mấy tấm poster ngôi sao và vài miếng dán manga anime.
Sở Thời Từ không biết bất kỳ ai trong số những người trên, đây là thế giới do tiểu thuyết tạo ra nên nó khác hẳn với thực tế.
Minh Triết hình như không có thói quen mang theo điện thoại di động, vì vậy điện thoại được đặt bên cạnh gối.
Nó là một chiếc điện thoại di động kiểu cũ và không có màn hình màu khi kiểm tra trực quan.
Không có nhiều chức năng lắm, chủ yếu dùng để nghe gọi, nhắn tin.
Chiếc điện thoại di động đã sờn gần hết phím bấm này có thể là điện thoại cũ của ba mẹ cậu bé không xài nữa nên cho cậu bé để tiện liên lạc.
Sở Thời Từ quá nhàm chán, cậu nằm trên điện thoại di động của Minh Triết và chơi game xếp hình Tetris* một lúc.
Ngay khi cậu đang nhìn chằm chằm vào ô vuông pixel của điện thoại, nín thở và tập trung định chọc vào khoảng trống, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Âm thanh rất lớn, Sở Thời Từ sợ tới mức bay lên ngay tại chỗ.
Cậu ôm tim cúi đầu nhìn, là một tin nhắn mới.
Người gửi là một dãy số, nội dung chỉ có một câu,【#Tại sao mày không chết?#】
Sở Thời Từ nghi hoặc nghiêng đầu.
Một lúc sau, một tin nhắn khác lại được gửi đến,【#Tại sao không nhảy lầu?#】
Sở Thời Từ chẳng hiểu mô tê gì, cũng không dám trả lời bừa.
Sau đó chuông điện thoại lại vang lên hai lần, cậu thật sự tò mò nên bấm vào xem từng cái một.
【#Đừng tưởng rằng không trả lời tin nhắn là tụi tao không biết mày còn sống.#】
【#Bây giờ mọi người đều biết mày là kẻ nói dối, Minh Triết.#】
Sau đó, điện thoại lại im lặng.
Sở Thời Từ bày ra vẻ mặt hoang mang, cậu hỏi hệ thống: "Trong nguyên tác có đoạn này không?"
Hệ thống cũng rất mờ mịt, 【Trong nguyên tác nam chính lên sân khấu lúc 16 tuổi, giờ nam chính mới 12, trong sách sao có tình tiết này được.】
Xét theo giọng điệu của tin nhắn, đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên người đối diện gửi tin nhắn cho Minh Triết.
Sở Thời Từ mở hộp thư đến, nhưng không có một tin nhắn nào trong đó cả, có lẽ Minh Triết đã xóa hết rồi.
Bất cứ ai có đầu óc đều sẽ cảm thấy có tai quái bên trong.
Sở Thời Từ và hệ thống nhìn nhau một lúc, muốn thảo luận, song lại không tìm được điểm bắt đầu.
Nhưng từ những tin nhắn đó, có thể thấy rằng ai đó đang thúc giục Minh Triết tự tử.
Có người muốn cậu bé chết.
……
Bốn giờ chiều, cửa chống trộm cũ lại được mở ra.
Minh Triết phong trần mệt mỏi trở về, tinh thần uể oải, sắc mặt có chút khó coi.
Khi Sở Thời Từ nghe thấy tiếng bay tới, cậu bé đang vịn tường nôn khan.
Sở Thời Từ hoảng sợ, “Cậu sao vậy, khó chịu ở đâu hả?”
Minh Triết nhẹ giọng nói: “Say xe.”
Khi đến gần, Sở Thời Từ ngửi thấy mùi khói thuốc lá nồng nặc trên người Minh Triết.
Cậu đứng trên vai Minh Triết, “Sau khi rời khỏi bệnh viện cậu đã đi đâu, người cậu dính đầy mùi thuốc lá.”
Bước chân Minh Triết hơi dừng lại, “Xe buýt có người hút thuốc.”
Giọng nói của cậu bé vẫn không có thăng trầm gì, vẻ mặt cũng không hề thay đổi.
Nhưng ánh mắt lại lảng tránh, nhìn là biết đang nói dối.
Sở Thời Từ bay đến trước mặt cậu bé, khoanh tay hỏi: “Quán bida? Tiệm game arcade*?”
Minh Triết không trả lời.
“Vũ trường? Sân trượt băng? Quán mạt chược?”
Minh Triết lấy một bộ quần áo cũ trong tủ, chuẩn bị thay.
Sở Thời Từ đáp xuống trên cổ tay cậu bé, “Cậu đến tiệm net đen.”
Minh Triết chớp mắt thật nhanh hai lần, vành tai hơi ửng đỏ, “Không phải, là trên xe có người hút thuốc.”
Kỹ năng nói dối của cậu bé quá tệ, ngay cả hệ thống cũng có thể nhìn ra sự bất thường của cậu bé.
Vì lý do gia đình, Sở Thời Từ đã đặc biệt nổi loạn khi mới mười mấy tuổi, và cậu đã đến tất cả những nơi lộn xộn đó.
Trong các tiệm net đen có một đống chứng minh thư, trẻ vị thành niên chỉ cần nói chơi bao lâu, nộp tiền xong là có thể trực tiếp vào.
Thu phí rất thấp, một đêm mà chỉ tốn có mấy đồng.
Nhưng nó vừa dơ vừa loạn, loại người nào cũng có.
Sở Thời Từ đến đó vài lần, vì có khuôn mặt dễ lừa nên thường xuyên gặp phải bọn côn đồ và những kẻ biến thái.
Cậu có ấn tượng rất xấu với nơi đó, khi bỏ nhà trốn đi, cậu thà ăn ngủ đầu đường cũng không muốn qua đêm trong đó.
Minh Triết nhìn kiểu gì cũng là một đứa trẻ ngoan đến không thể ngoan hơn, sao có thể chạy đến đó được.
Có lẽ do biết mình không giỏi nói dối, Minh Triết thay quần áo xong liền cúi đầu đi vào bếp.
Cậu bé đi phía trước, Sở Thời Từ bay phía sau, vừa đuổi theo vừa khuyên cậu bé: “Tiệm net đen không phải là một nơi tốt, trong đó có rất nhiều loại người.
Cậu mới 12 tuổi, lỡ gặp phải kẻ xấu thì sao.
Nơi đó đánh nhau ẩu đả đều không có ai quan tâm.
Khi cậu lớn hãy đến tiệm net chính quy đi, ít nhất là nó sạch sẽ ngăn nắp, có hệ thống thông gió và phòng cháy chữa cháy tốt.
Các tiệm net đen rất dễ xảy ra hoả hoạn, đến lúc đó sẽ rất khó cho người bên trong thoát ra ngoài.”
Sở Thời Từ lải nhải và đưa ra nhiều ví dụ khác nhau, khuyên liên tục hơn nửa tiếng đồng hồ.
Minh Triết nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tao cũng không thích.”
Sở Thời Từ sửng sốt, “Cậu không thích còn muốn đi? Tiền tiêu vặt của cậu vốn đã không nhiều rồi, có người ép cậu đi?”
Minh Triết nhặt đậu que một cách thuần thục: “Không có.”
“Vậy tại sao cậu lại đến đó?”
Minh Triết lại nín thinh, cậu bé mím chặt môi và chớp chớp hàng mi.
Cho dù Sở Thời Từ truy hỏi thế nào, cậu bé cũng không chịu nói thêm một lời nào.
Hệ thống thở dài,【Hỏi cũng vô dụng, giá trị sức sống quá thấp nên tiểu shota tự bế rồi.】
Sở Thời Từ quan sát vẻ mặt của Minh Triết, "Không chỉ có vấn đề giá trị sức sống thôi đâu, cậu nhóc hình như có điều gì đó khó nói."
……
Bữa tối của Minh Triết là khoai tây hầm với đậu do chính cậu bé nấu, cả quá trình không có lấy một miếng thịt.
Cậu bé đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, Sở Thời Từ nghĩ xem làm thế nào để kiếm cho cậu bé một ít thịt để ăn với ngoại hình của mình.
Cửa phòng ngủ đã bị đá hỏng rồi, Minh Triết di chuyển một chiếc ghế để chặn cửa.
Cậu bé tóm lấy Sở Thời Từ đang bay loạn khắp nơi, kéo đầu cậu ra và thay cho cậu một cơ thể mới.
Phần thân mới được làm bằng đất nặn màu đen, quần lót đỏ và áo choàng đỏ cũng được đổi thành màu đen.
Minh Triết ước lượng hai lần rồi vẽ một vòng tròn lên ngực tượng người nhỏ, bên trong viết hoa một chữ "M".
Sở Thời Từ ngơ ngẩn nhìn chữ M màu vàng trên ngực, hệ thống đang cười điên trong đầu cậu.
【Trên ngực siêu nhân của DC* người ta là chữ S, cậu thì hay rồi, cậu là chữ M.
Shota này đúng là một nhân tài mà, cười ẻ thiệt chứ, cậu bé vậy mà có thể nhìn thấu bản chất màu vàng** qua cái mã thuần thiết bên ngoài của cậu.】
*Chú siêu nhân này quá quen thuộc rồi hén.
**Ở Trung Quốc, ngày nay màu vàng tượng trưng cho các ấn phẩm đồi trụy, khiêu dâm.
Sở Thời Từ mờ mịt ngẩng đầu lên, “Tiểu Triết, chữ M này có nghĩa là gì?”
Minh Triết lau thuốc màu trên tay, “Chữ cái đầu của Minh.”
Cậu bé dừng một chút, sau đó cầm tờ giấy vẽ trên bàn lên, “Hình tượng hiện tại của mày là do tao tự thiết kế.
Độc nhất vô nhị, là siêu nhân nhỏ độc quyền của riêng tao.”
Khi nói những lời này, hốc mắt của Minh Triết hơi đỏ lên.
Cậu bé nắm lấy Sở Thời Từ và nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe của cậu: “Mày là của một mình tao.”
Trước khi ra ngoài sáng nay, Minh Triết không có như vầy.
Không biết cậu bé đã gặp phải chuyện gì ở bên ngoài nữa, sau khi trở về thì trở nên nhạy cảm và bất an hơn.
Sở Thời Từ trấn an sờ sờ ngón tay cậu bé, “Có phải cậu có tâm sự gì không? Không sao đâu, Tiểu Triết, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
Đây chỉ là một cậu rất đơn giản thôi, nhưng giá trị sức sống của Minh Triết lại tăng một hơi 5 điểm.
Hệ thống chậc chậc lắc đầu,【Quả nhiên là con nít, thật dễ dỗ.】
Minh Triết sờ tới sờ lui đầu tượng người nhỏ, Sở Thời Từ ôm ngón tay cậu bé cọ cọ.
Minh Triết trầm mặc hồi lâu, sau đó nâng Sở Thời Từ đến bên miệng rồi hôn lên khuôn mặt bùn đất nhỏ xíu của cậu.
Hệ thống gào lên,【Tôi mới thò lại gần, làm tròn chính là shota hôn tôi! Aaaaa, tiểu shota mặt liệt, dễ thương quá đi.】
"Anh hai, bình tĩnh chút đi."
【Khóe miệng cậu sắp bay lên trời luôn rồi, có tư cách gì mà nói tôi.】
"Ta cũng không kìm được mà, được một đứa bé đáng yêu hôn, đây là niềm vui của việc nuôi dạy con cái."
【Không cần má đực.】
"……"
Tô Triết Ngạn là một người lớn nhàm chán, hắn sẽ không cầm robot nhỏ chơi.
Minh Triết là một cậu bé 12 tuổi, cậu bé mang tượng người nhỏ bằng đất nặn lên giường.
Hết hôn lại sờ, ước được lớn lên cùng siêu nhân nhỏ của mình.
Sở Thời Từ không cần làm gì cả mà giá trị sức sống cũng tăng lên từng chút một.
Minh Triết nằm nghiêng trên giường, xụ mặt nhìn Sở Thời Từ, "Ba mẹ tao không cần tao."
“?”
“Tao đã sống ở đây được hai năm rồi, ngày lễ ngày tết bọn họ mới về thăm tao.”
“Có lẽ từ nơi khác về nhà không tiện.”
“Bọn họ không ở nơi khác, ở ngay phía bên kia thành phố.
Đổi xe buýt vài lần, mất khoảng 4 giờ.”
Sở Thời Từ kinh ngạc mở to mắt, “Ở ngay trong thành phố?”
Minh Triết ừ một tiếng, “Hôm nay bà nội nói địa chỉ cho tao biết, tao đi tìm bọn họ.
Tao nói chú Lưu đánh tao, tao muốn về nhà.”
“Bọn họ đã nói gì?”
Minh Triết không trả lời, chỉ chùm chăn lên đầu.
Qua lớp chăn có thể nghe thấy tiếng khóc cố nén của cậu bé.
Sở Thời Từ chui vào trong chăn dỗ cậu bé.
Trong bóng tối vang lên tiếng nức nở khó nghe thấy của Minh Triết.
“Bọn họ nói tao là ngoài ý muốn, vốn dĩ không muốn có tao.”
Cậu bé chỉ nói một câu này, sau đó vẫn luôn lặng lẽ lau nước mắt.
Sở Thời Từ vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu bé, cố gắng an ủi cậu bé.
Kỳ thực, từ cuộc điện thoại ngày hôm qua, Sở Thời Từ đã nhìn ra được ba mẹ của Minh Triết không hề quan tâm đến cậu bé.
Có lẽ họ đã biết về việc Minh Triết bị đánh.
Chỉ là họ không thèm để ý, cũng không muốn quan tâm, biết hết nhưng vẫn giả bộ hồ đồ.
Hệ thống đã điền xong nhiệm vụ phụ.
Tổng bộ lại gửi trả lời,【Nhiệm vụ phụ đệ trình thất bại.】
Hệ thống gãi đầu,【Giá trị sức sống của nam chính giảm thẳng xuống số âm không phải tại vì bị ba mẹ vứt bỏ ư?】
Sở Thời Từ suy tư hồi lâu, nghĩ đến một khả năng khác.
Trẻ nhỏ thiếu khả năng tự vệ và cần có người lớn ở bên cạnh để trưởng thành một cách an toàn.
Hai năm trước, Minh Triết mới mười tuổi, ba mẹ rời đi, chú Lưu đã giúp chăm sóc cậu bé.
Chú Lưu đánh chửi Minh Triết, sẽ không cho Minh Triết bất kỳ cảm giác an toàn nào.
Thiếu sự bảo vệ của người lớn, cộng thêm không có người hỗ trợ xung quanh.
Bây giờ internet lại kém phát triển, quỹ đạo hằng ngày của Minh Triết