Sở Thời Từ đến từ thời đại thông tin mạng phát triển.
Ở thời của cậu, tin tức về những đứa trẻ tự tử cùng nhau thường xuyên xuất hiện trên Internet.
Có mấy đôi bạn thân nữ nắm tay nhau nhảy lầu, rồi cả đám hẹn nhau uống thuốc trừ sâu, cũng có mấy đứa chơi trò tự sát nữa, từng bước tự lao mình vào chỗ chết.
Nhưng thế giới của cuốn tiểu thuyết này hiện đang ở năm 2006.
Có thể là do Internet mới xuất hiện, máy tính chưa phổ biến nên nhiều tin tức chưa được lan truyền; cũng có thể là do áp lực cạnh tranh xã hội chưa lớn như cậu lúc bấy giờ, trẻ con không phải học bù từ sáng đến tận khuya, vẫn xem như có tuổi thơ của riêng mình.
Nói tóm lại, tỷ lệ tự tử ở đây không cao.
Ít nhất là thấp hơn nhiều so với thời của cậu.
Sau khi trò chuyện với Minh Triết một lúc, Sở Thời Từ phát hiện Minh Triết rất mâu thuẫn với từ tự sát.
Cậu bé cho rằng tự sát không phải chuyện tốt, nhưng lại cảm thấy cuộc sống rất mệt mỏi, thật sự không kiên trì nổi nữa.
Khi nói với Sở Thời Từ biết bí mật của họ, Minh Triết đã cố tình tránh từ "tự sát".
Cậu bé gọi nó là "giải thoát".
Sở Thời Từ nghe mà đau lòng vô cùng, hệ thống còn cảm động hơn cả cậu, nó đang ôm hộp khăn giấy khóc hụ hụ.
【Tội nghiệp thằng bé, đến khi chết vẫn ước được làm một đứa trẻ ngoan.
Ông xã, anh còn đứng đực ra đấy làm gì, mau dỗ nó đi chứ!】
"……"
【Nếu em là người, lúc này em đã ôm lấy tiểu shota hôn tới tấp rồi.】
"Anh thống, bình tĩnh chút đi."
Sở Thời Từ vốn dĩ cũng muốn khóc, nhưng sau khi hệ thống la cậu thì cậu đột nhiên không thể khóc được.
Cậu làm theo lời hệ thống, ôm lấy chóp mũi của Minh Triết cọ cọ.
Minh Triết nở một nụ cười nhạt với cậu, “Em nói bí mật cho anh biết rồi, anh phải giúp em giữ bí mật đấy nhé.”
Sở Thời Từ ngẩng đầu lên và nói: “Có phải bây giờ em rất ngại báo cảnh sát không?”
Minh Triết im lặng một lúc, rồi lặng lẽ gật đầu.
Ngay sau đó lại bổ sung thêm: “Vấn đề không phải nằm ở việc báo cảnh sát…… Em cũng chẳng biết nữa.”
Sở Thời Từ lại hỏi: “Là ai đã đề nghị chuyện hẹn cùng nhau tự sát?”
“Bọn họ thảo luận rồi đề ra, lúc ấy em không online.”
“Thảo luận cái gì, có ai xúi các em tự sát không?”
Lông mi Minh Triết run lên, khi nhìn Sở Thời Từ, trong ánh mắt cậu bé có chút sùng bái cùng ỷ lại.
Cậu bé ra hiệu Sở Thời Từ đợi một chút rồi đứng dậy lục lọi giá sách.
Từ khoảng trống giữa hai cuốn sách cũ, cậu bé lôi ra một cuốn sổ tay không dễ thấy.
Minh Triết mở cuốn sổ ra, cuốn sổ đã được ghi đầy và tất cả đều là nội dung chat.
Sở Thời Từ hơi kinh ngạc nhìn cậu bé, “Em ghi lại đoạn chat chi vậy?”
Minh Triết cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút cô đơn, “Trong phim truyền hình có nói, cảnh sát cần chứng cứ để kết tội.
Bọn họ sẽ kể cho nhau nghe những gì mình đã trải qua, em muốn ghi chú mấy chuyện này lại để sau này giao cho cảnh sát.
Em sợ ghi chú trong phần mềm sẽ mất nên viết vào sổ cho chắc.”
Cậu bé nói xong liền phát hiện siêu nhân nhỏ đang ôm ngực đứng ngốc tại chỗ, trong đôi mắt hạt đậu long lanh ánh nước.
Minh Triết dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: “Em nghĩ biết đâu sau này sẽ dùng được, không thể làm vậy ạ?”
Sở Thời Từ xua xua tay, ôm lấy ngón tay cậu bé và cọ mạnh mấy cái: “Em là rất đúng, giỏi lắm, Tiểu Triết.”
Sắc mặt Minh Triết không thay đổi nhiều, sau khi hơi kinh ngạc, cậu bé mím môi lộ ra một nụ cười ngượng ngùng cực kỳ nhạt: “Cảm ơn.”
Sở Thời Từ lùi lại hai bước.
"Đệt, nam chính lạnh lùng đây ư? Đây rõ ràng là thiên sứ mà."
Hệ thống đang chém giá với người bán hack nên không có thời gian để ý cậu.
…………
Để tiết kiệm tiền, Minh Triết luôn dùng ké máy tính của người khác, khi ghi lại thông tin cũng chỉ chọn trọng điểm.
Căn cứ vào ghi chú của Minh Triết, hoàn cảnh của 21 đứa trẻ trong nhóm có thể tạm chia thành ba loại.
Một loại giống Tiểu Hà và Minh Triết, quan hệ với ba mẹ không được tốt lắm, chịu bạo lực và dần dần bị ba mẹ ruồng bỏ.
Mấy cô gái thì tương tự như Lam Lam, họ không bị bạo lực gia đình và có cuộc sống khá tốt đẹp.
Nhưng sau khi ngực bắt đầu phát triển, họ trở nên mẫn cảm và tự ti.
Có bé bị mấy đứa con trai trong lớp cười nhạo vì ngực to; có bé thì bị coi như trò cười vì ngực nhỏ.
Ở nhà chẳng ai hiểu nỗi lòng của họ, ngày ngày họ còng lưng ôm ngực cố giấu bộ ngực của mình.
Minh Triết sắp xếp các thông tin được ghi lại và vẽ một dấu chấm hỏi bằng bút đỏ bên cạnh loại thứ hai.
Sở Thời Từ hỏi cậu bé dấu chấm hỏi này có nghĩa là gì.
Minh Triết suy nghĩ một chút, sau đó bình tĩnh nói: “Em tự hỏi kích thước bộ ngực của một cô gái có thực sự quan trọng không? Các cô ấy thường phàn nàn trong nhóm vì chuyện này.
Nhóm đưa ra lời khuyên cho họ và yêu cầu họ gửi ảnh chụp phần ngực để tham khảo.”
Sở Thời Từ giơ tay, “Dừng.”
Minh Triết cúi đầu nhìn cậu.
Sở Thời Từ nheo mắt lại, “Gửi ảnh chụp?”
Minh Triết gật đầu rồi giơ chiếc điện thoại bị hỏng ra trước ngực làm mẫu: “Như vầy nè, lật điện thoại lại và chụp nửa người trên.”
“Mặc quần áo?”
Minh Triết sửng sốt một chút, mờ mịt gật đầu: “Mặc quần áo, y như chụp chứng minh thư ấy.
Siêu nhân nhỏ, sao anh lại hỏi như vậy?”
Sở Thời Từ xua tay, che mặt.
Xin lỗi, cậu là một người lớn đê hèn, đầu óc chứa đầy âm mưu quỷ kế.
Một nhóm toàn trẻ con, cậu không nên nghi ngờ lung tung.
Có lẽ do cậu đã trải qua quá nhiều chuyện dơ bẩn nên lời nói của Minh Triết mơ hồ khiến cậu cảm thấy bất an.
Minh Triết là một cậu bé 12 tuổi, trong mắt cậu bé chỉ có tiền và học hành thôi.
Cậu bé không có thời gian để ý đến các cô gái, Minh Triết không hiểu tại sao ai đó lại đặc biệt chú ý đến nơi đó của các cô gái.
Nhìn dáng vẻ buồn bã của họ, cậu bé cảm thấy những điều này mình không thể hiểu được, chắc là nó rất tổn thương đối với họ.
Số còn lại là "những đứa trẻ bị bỏ rơi"* bị bắt nạt học đường.
*留守儿童: những đứa trẻ nông thôn có cha mẹ phải kiếm sống bằng nghề lao động nhập cư ở các vùng đô thị xa xôi, nhưng không đủ khả năng để giữ gia đình với chúng.
(Hanzii Dict)
Trẻ con có tâm lý so sánh, ban đầu chúng chỉ kể lại những trải nghiệm của mình một cách bình thường.
Khi số trẻ có hoàn cảnh đáng thương trong nhóm tăng lên, hiện tượng so độ thảm dần dần xuất hiện.
Sở dĩ Minh Triết được Lam Lam chọn làm trưởng nhóm thay mặt là bởi cậu bé có thể nắm bắt chính xác những sơ hở trong lời nói của các thành viên trong nhóm.
Tìm ra đâu là nói thật, đâu là bịa đặt ra vẻ đáng thương.
Loại bỏ những kẻ nói dối kịp thời để duy trì sự hài hòa và ổn định trong nhóm.
Khi nói về những điều này, đôi mắt Minh Triết cứ lấp la lấp lánh.
Sở Thời Từ còn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy tiếng nhắc nhở rằng giá trị sức sống đã tăng lên.
【Giá trị sức sống +3, giá trị sức sống hiện tại là 0/100.】
Có thể thấy Minh Triết rất quan tâm đến nhóm của mình, cậu bé tìm thấy cảm giác thân thuộc trong cái nhóm nhỏ đó.
Xem vai trò trưởng nhóm thay mặt là vinh dự và trách nhiệm của bản thân.
………
Sau khi đọc xong cuốn sổ tay của Minh Triết, trái tim treo lơ lửng của Sở Thời Từ dần dần buông xuống.
Tiểu Hà với Minh Triết là hoàn toàn bị ba mẹ ruồng bỏ và bị ngược đãi đến mức mắc các vấn đề tâm lý.
Cô bé có tên "Thỏ con nhảy múa" cũng rơi vào hoàn cảnh giống với Lam Lam.
Vì không có áo lót nên khi mặc đồng phục học sinh vào mùa hè sẽ bị lộ nhũ hoa.
Bị các bạn nam trong lớp đặt tên là "Bé hai chấm", còn bị đàn chị bắt nạt lột hết quần áo, hiện giờ tâm lý của cô bé đã suy sụp rồi.
Trước mắt thì ba người họ thực sự đã bị cuộc sống đẩy đến tình thế tuyệt vọng, đường ra đều bị chặn.
Tự tử là lựa chọn duy nhất còn lại cho họ nếu không có thế lực bên ngoài can thiệp.
Ngoại trừ họ, hoàn cảnh của những đứa trẻ khác không quá khó khăn.
Xung quanh ít nhiều cũng có người hiểu chúng hoặc có người lớn vươn tay ra giúp đỡ chúng.
Có đứa gặp được giáo viên tốt, có đứa được bác gái ở Tổ Dân Phố sưởi ấm.
Trong thời đại thông tin mạng chưa phát triển như hiện nay, giao lưu giữa người với người vẫn khá gần gũi.
Trước khi Lam Lam xảy ra chuyện, 17 đứa trẻ còn lại vẫn còn nhiều kỳ vọng vào cuộc sống và có đủ loại mộng tưởng đẹp đẽ.
Cái chết của trưởng nhóm đã gợi lại những ký ức đau buồn của chúng.
Khi nhóm biểu quyết đề xuất tự sát, chúng đã làm theo cuộc bỏ phiếu.
Sở Thời Từ suy tư hồi lâu, cảm thấy sai sai chỗ nào đấy.
Cậu hỏi Minh Triết: “Là ai nghĩ ra chuyện bỏ phiếu tự sát?”
Minh Triết ngẫm nghĩ: “"Cậu bé vui vẻ", một thành viên trong nhóm.
Cậu ta không thích nói chuyện, thường xuyên lặn mất tăm.”
“Tự sát cũng là do cậu ta đề nghị?”
Minh Triết lắc đầu: “Lam Lam chết rồi, mọi người đều rất đau buồn, khi họ nói những lời tức giận trong nhóm đều nói rằng mình muốn tự sát.
"Cậu bé vui vẻ" bèn mở một cuộc bỏ phiếu và hỏi xem ai trong nhóm không muốn tự sát.
Không ai phản đối cả, bọn em đều ngầm đồng ý tự sát tập thể.”
“Thế ai đề nghị tự sát theo thứ tự?”
Minh Triết trầm mặc hồi lâu, nói nhỏ: “Em.”
Đáp án này nằm ngoài dự kiến của Sở Thời Từ, cậu kinh ngạc nói: “Em? Em muốn chết đầu tiên?”
“Chỉ một tuần trước cuộc bỏ phiếu, Thỏ con và Công chúa lưu ly có nói với em rằng họ sẽ hợp tác vẽ truyện tranh trong tương lai và trở thành hoạ sĩ truyện tranh nữ nổi tiếng nhất.
Các bạn ấy cho em xem mấy bức tranh, chúng rất đẹp.
Em cảm thấy hai bạn ấy hẳn là muốn sống tiếp, nhưng em không hiểu tại sao họ lại không phản đối khi bỏ phiếu.”
Minh Triết rũ mắt xuống, siết chặt tay, giọng nói bình tĩnh thường ngày trở nên run rẩy.
“Em muốn họ sống lâu hơn nên đã đề nghị xếp theo thứ tự trong nhóm.
Em là trưởng nhóm thay mặt, là người đầu tiên tự sát.
Chỉ khi em chết, những người sau đó mới được tự sát, đây là thoả thuận của bọn em.
Vậy thì chỉ cần em còn sống, sẽ không có ai chết.”
Sở Thời Từ ngơ ngác nhìn cậu bé, “Thế em…… tại sao?”
Những giọt nước mắt đã biến mất lại một lần nữa tích tụ trong mắt Minh Triết.
Cậu bé áy náy nói: “Em tưởng mình có thể kiên trì, em là trưởng nhóm thay mặt, trưởng nhóm đi rồi, em nên bảo vệ tốt những người trong nhóm.
Nhưng mọi người đều ngóng trông em chết.
Trước đó, khi em online, mọi người đều sẽ hỏi thăm gần đây em có bị đánh không và sẽ cùng nhau an ủi em.
Từ khi thứ tự được xác định, các bạn của em ngày nào cũng giục em chết.”
Minh Triết không nói thêm gì nữa.
Sở Thời Từ cuối cùng cũng hiểu tại sao giá trị sức sống của cậu bé giảm mạnh xuống con số âm.
Minh Triết không thân với ba mẹ, cũng không ôm hy vọng gì với chú Lưu.
Cậu bé không may mắn như thế, chẳng có ai giúp đỡ cậu bé trong cuộc sống thực cả.
Nhóm nhỏ đó là nơi trú ẩn của cậu bé, là ngôi nhà nhỏ của cậu bé trong thế giới Internet.
Sau khi Lam Lam chết, nơi trú ẩn của cậu bé biến mất.
Những người bạn từng sưởi ấm cho nhau giờ trở nên rất xa lạ.
Trong thời đại Internet chưa phổ biến này, Minh Triết gặp phải bạo lực mạng.
Lập trường của cậu bé bắt đầu dao động và dần coi cái chết của Lam Lam thành lỗi của mình.
Minh Triết đặt nặng cái danh trưởng nhóm thay mặt, cho dù bị người trong nhóm tấn công cũng sẽ online vào thứ bảy hàng tuần và chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi.
Cậu bé bài xích từ "tự sát", cho rằng chỉ cần mình còn sống là có thể bảo vệ mọi người.
Áp lực từ Internet và thực tế cùng lúc đè nặng lên vai cậu bé.
Minh Triết gánh vác gánh nặng vốn không thuộc về mình nhưng cuối cùng lại không chịu nổi nữa, mang theo áy náy cùng tủi phận đứng ngoài cửa sổ chuẩn bị kết liễu đời mình.
Sở Thời Từ