Tính tới tính lui thì Sở Thời Từ đến thế giới này cũng chỉ mới có hai ngày mà thôi.
Ấn tượng của cậu về Minh Triết chỉ dừng lại ở ngoan ngoãn và đáng thương.
Cơm chiều bị chú Lưu đè lại tẩy não nhưng Minh Triết dường như không bị ảnh hưởng nhiều.
Sau khi trở lại phòng ngủ, cậu bé cầm Sở Thời Từ chơi cả buổi.
Phòng của Minh Triết được dọn dẹp rất sạch sẽ, cũng không ăn bậy đồ ở bên ngoài, chắc là có chút thói ở sạch.
Nhưng khi đối mặt với tượng người nhỏ bằng đất nặn Sở Thời Từ, cậu bé lại tự tay chạm vào nó và vô cùng thích nó.
Cách cửa phòng ngủ vẫn có thể nghe thấy tiếng chú Lưu đang chửi bới om sòm, Sở Thời Từ ngẩng đầu lên nhìn.
Minh Triết mím chặt môi, thân thể gầy gò khẽ run lên.
Sở Thời Từ vỗ vỗ ngón tay cậu bé: “Tiểu Triết, cậu sợ chú Lưu đến vậy hả?”
“Ừ.”
“Có phải lúc nào chú ta cũng đánh cậu không?”
Minh Triết khẽ gật đầu, khi nhìn về phía cửa phòng, trong mắt cậu bé hiện lên vài phần sợ hãi.
Cậu bé được gửi đến nhà chú Lưu lúc mười tuổi, có lẽ vì đã phải chịu rất nhiều trận đòn trong hai năm qua nên mới sinh ra phản ứng căng thẳng.
Sở Thời Từ nheo mắt lại.
Đợi khi nào chú Lưu ở một mình, cậu sẽ giết gã.
Cảm xúc của Minh Triết đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Thấy chú Lưu không có ý định tới làm phiền mình bèn đi làm việc của mình.
Sở Thời Từ đang bay quanh phòng và thảo luận kế hoạch với hệ thống trong khi Minh Triết đang làm bài tập về nhà.
Lúc Sở Thời Từ lập kế hoạch xong thì Minh Triết bắt đầu học thuộc lòng.
Trong lúc này có một số tin nhắn được gửi đến, tất cả đều hỏi cậu bé rằng tại sao còn chưa chết.
Sở Thời Từ lơ lửng sau lưng Minh Triết, thấy cậu bé trả lời với gương mặt lạnh lùng:【Không phải thời gian đã định, tuần này tôi vẫn còn sống, tôi có việc riêng của mình.
Trước thứ bảy tuần sau, đừng có làm phiền tôi.】
Tin nhắn vẫn đang liên tục được gửi đến, âm thanh ầm ĩ cuối cùng đã thu hút sự chú ý của chú Lưu.
Giọng nói thật thà của chú Lưu từ ngoài cửa truyền vào: “Tiểu Triết, sao điện thoại cứ đổ chuông hoài vậy? Con đang nói chuyện với ai à?”
Minh Triết khựng người lại, lãnh đạm nói: “Bạn học ạ, bạn ấy hỏi bài con.”
Cậu bé vừa nói vừa gõ chữ,【Giờ không tiện, ngày mai tôi online.
Chúng ta mở họp và nói kỹ hơn.】
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, điện thoại cuối cùng cũng im bặt.
Minh Triết nhanh chóng xóa tin nhắn rồi nhét điện thoại vào khoảng trống giữa giá sách và bức tường.
Sở Thời Từ đang nhìn xung quanh thì Minh Triết bỏ cậu vào ngăn kéo.
Trước khi ngăn kéo được đóng lại, Sở Thời Từ nghe thấy tiếng thở dài bất lực của Minh Triết.
Ghế chặn cửa không chặn được chú Lưu, phải một lúc sau chú mới mở cửa, trên tay cầm một quả dưa chuột khô mới rửa sạch.
Tóc của gã vừa mới bị Sở Thời Từ đốt, hiện giờ trông rất chật vật.
Minh Triết ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu gã, chú Lưu nhét quả dưa chuột vào tay cậu bé rồi sờ sờ đầu nó, “Tiểu Triết, học bài vất vả rồi.”
Gã không có ý định rời đi, ngược lại kéo ghế qua ngồi đối diện với Minh Triết.
“Tiểu Triết, dạo này con có thấy trong nhà có thêm thứ gì không?”
Minh Triết chỉ lo ăn dưa chuột.
Chú Lưu tiếp tục nói: “Tối hôm qua chú bị thứ gì đó cào, hôm nay lão Lý xem giúp chú, trên lưng chú toàn là vết cắt nhỏ do dao rạch.”
Gã cởi áo, xoay người lại cho Minh Triết nhìn lưng mình.
Trên tấm lưng rộng có dày đặc những vết cắt nhỏ.
Minh Triết không ngờ sẽ có nhiều vết thương như vậy, cậu bé ngơ ngác nhìn chằm chằm, ánh mắt vô thức nhìn về phía ngăn kéo.
Chú Lưu mặc quần áo vào, gãi gãi đỉnh đầu, “Hồi nãy đầu chú đột nhiên bốc cháy, trong nhà chỉ có chú với con thôi, không có ai khác.
Việc này…… thật đáng sợ làm sao.
Chú thấy rất kỳ quái, định đến nhà chú Lý của con ở mấy ngày.
Con soạn đồ đi, ngày mai đi với chú.”
Minh Triết hơi nhíu mày, “Không đi.”
“Chú muốn tốt cho con mà, ở đây không an toàn, chắc là có thứ không sạch sẽ vào rồi.”
“Không đi.”
“Cái thằng này, con……”
“Không đi.”
Chú Lưu đập bàn thật mạnh.
Minh Triết sợ tới mức giật mình một cái, sau đó co người lại theo phản xạ.
“Thái độ của mày là sao đây? Tao nuôi mày hai năm, ngày nào mày cũng trưng cái bản mặt nhăn nhó với tao.
Ông đánh mày là tại mày đáng đời!”
Chú Lưu vừa chửi vừa bỏ đi.
Minh Triết đóng cửa lại, mở ngăn kéo, lấy tượng người nhỏ bằng đất nặn ra.
Sở Thời Từ đang cân nhắc một lúc xem liệu có nên tiếp tục đâm tên súc sinh kia đêm nay hay không, bỗng nhiên bị Minh Triết nâng lên hôn một cái.
Sở Thời Từ đẩy mặt cậu bé ra, “Đừng hôn, tôi làm bằng đất nặn, dơ lắm.”
Minh Triết mím môi, khi nhìn cậu, trong mắt cậu bé hiện lên một tia ngưỡng mộ.
“Mày có thể đánh ông ta, thật lợi hại.”
Cậu bé đưa tay ra so sánh với Sở Thời Từ, “Mày chỉ lớn bằng bàn tay của tao nhưng lại có thể khiến ông ta sợ hãi.
Mày thực sự là một siêu anh hùng.”
Thân hình nhỏ bé của Sở Thời Từ được phản chiếu trong đôi mắt sáng màu của Minh Triết.
Trong một khoảnh khắc, Sở Thời Từ thực sự cảm thấy mình là một siêu nhân.
Sở Thời Từ sửng sốt hồi lâu, đè lên ngón tay cậu bé hứa hẹn, "Từ nay ba…… anh sẽ bảo vệ em."
Hệ thống rít gào thở hổn hển: 【Tôi yêu cậu nhóc, tôi muốn nuôi cậu nhóc!】
"Nuôi, cùng nhau nuôi."
【Sau này cậu làm ba, tôi làm má đực, con của chúng ta thật đáng yêu.】
"???"
【Anh yêu, chúng ta thơm phát nào.】
"Anh hai à, anh bình tĩnh đi."
Sở Thời Từ bị Minh Triết cầm trong tay hôn, hệ thống cũng hôn tới hôn lui ở trong đầu cậu.
Cho dù đó là nụ hôn của một đứa trẻ hay một quả cầu ánh sáng nhỏ, Sở Thời Từ đều không có bất kỳ dao động tâm lý nào.
Lúc mới ký hợp đồng, cậu là người thích nói mấy câu cợt nhả nhất.
Nhưng sau khi ở bên cạnh Tô Triết Ngạn 50 năm, dưới sự ảnh hưởng của hắn, Sở Thời Từ đã trở nên vững vàng hơn rất nhiều, bây giờ thì đến lượt hệ thống lẳng lơ.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì ký chủ cùng hệ thống cũng sẽ có một đứa phát điên thôi.
……
Ngày hôm sau là cuối tuần, chú Lưu xách chiếc vali nhỏ ra ngoài.
Gã đi không bao lâu, Minh Triết cũng đeo túi chuẩn bị đi ra ngoài.
Trước khi đi, cậu bé bóp nát chiếc bánh quy lớn đặt trước mặt tượng người nhỏ bằng đất nặn, “Ở nhà chờ tao, tao đi thăm bà nội.
Trên bàn trà có miếng bánh kem cũ, đói bụng thì tự lấy.”
Nhìn đôi tai đỏ ửng của cậu bé, Sở Thời Từ biết cậu bé đang nói dối.
Lúc Minh Triết ra ngoài, cậu bay một cái vèo ra ngoài rồi chui vào cặp sách của Minh Triết.
Vị trí của tòa nhà này thực sự rất xa, Minh Triết ngồi trên xe buýt một giờ, dòng xe cộ trên đường cái mới nhiều lên.
Sở Thời Từ mở khóa kéo một chút, nhìn ra ngoài.
Minh Triết xuống xe, ngựa quen đường cũ đi qua một khu chợ cũ, sau đó đi vào một con hẻm bằng cửa sau.
Ngõ nhỏ rất bẩn thỉu, lối đi chật hẹp, hai bên đường thì đầy rác.
Trên bức tường bên cạnh treo một tấm biển nhỏ, ghi: "Quán cà phê Internet ở tầng hai".
Có một vài tên côn đồ đang hút thuốc đứng ở lối vào hành lang, Minh Triết cúi đầu đi qua giữa họ.
Trong đó có một người đột nhiên nắm lấy cánh tay của cậu bé, “Là mày hả? Không phải mày chỉ tới vào thứ bảy à?”
Sở Thời Từ rất lo lắng, sợ rằng Minh Triết sẽ chịu thiệt.
Minh Triết né tránh làn khói bay tới, “Hôm nay có việc phải làm, làm xong sẽ đi.”
Gã côn đồ kẹp điếu thuốc, khoác vai cậu bé: “Đừng đi vội, đúng lúc hôm nay mấy anh em đều tới, cùng chơi đi.”
Minh Triết trực tiếp bị đẩy lên lầu đến quán cà phê Internet, rồi theo bọn côn đồ vào một căn phòng riêng.
Hệ thống ôm hộp khăn giấy,【Con trai của tôi ngoan như vậy, nó sẽ bị dọa khóc mất.
Cuộc sống khốn khổ của tiểu shota thật đau lòng, tôi đã sẵn sàng để khóc rồi.】
Sở Thời Từ cũng sợ hãi như nó, cậu đang tìm kiếm xung quanh một con dao.
Trong phòng riêng có vài tên lưu manh, hẳn là học sinh cấp hai ở gần đây.
Thấy Minh Triết tới liền kéo cậu bé vào giữa họ rồi đưa cho cậu bé một điếu thuốc.
Minh Triết rụt người lại, “Hôm nay tôi còn có việc phải làm, đang vội, nên chọn trò nào đơn giản thôi.”
Khi Sở Thời Từ ôm con dao tiện ích bay ra khỏi ba lô, cậu nhìn thấy Minh Triết đang ngồi trong phòng riêng chơi game online với đám lưu manh.
Sở Thời Từ trước giờ chưa từng thấy game mà họ đang chơi, chắc là game độc nhất vô nhị trong thế giới tiểu thuyết này.
Game này thuộc dạng tấn công và phòng thủ chiến lược, Minh Triết sắp xếp chiến thuật cho bang hội của đám lưu manh.
Cậu bé chỉ huy ở hậu phương, giao vũ khí cho binh lính cho từng thành viên, lên kế hoạch cho các tuyến đường hành quân và dẫn họ tấn công các thành phố bang hội khác.
Minh Triết không có tài khoản game nên dùng tài khoản của hội trưởng.
Tên lưu manh ngồi bên cạnh cậu bé lo lắng nhìn chằm chằm vào màn hình.
Một trận chiến tấn công và phòng thủ kéo dài hơn hai giờ.
Trong khoảng thời gian này, xưng hô với Minh Triết trong miệng của đám lưu manh cũng đổi từ nhóc Minh thành anh Minh.
Đánh liên tục đến hơn 3 giờ chiều, xếp hạng bang hội lọt vào top 10 trong máy chủ khu vực.
Minh Triết bị lưu manh ôm vào lòng lúc ẩn lúc hiện, nhìn vào màn hình nhẹ giọng nói: “Đầu tiên hãy phát triển kỵ binh và thay đổi vị trí của các pháp sư ở vị trí 3 và 5.
Tối nay sẽ có người tấn công thành phố từ cánh đồng tuyết phía bắc, hãy bố trí đội quân Titan ở phía sau trước khi offline.
Giải đấu liên minh sắp diễn ra rồi nên mấy ngày tới đừng tấn công thành phố.”
Những tên lưu manh đó rất phấn khích khi có thể tiến vào top 10.
Họ vui đến nỗi nói toàn lời thô tục và lâu lâu lại nói một câu: "Anh Minh thật trâu bò."
Hội trưởng cho cậu bé mượn tài khoản muốn Minh Triết đi chơi với họ.
Minh Triết từ chối, cậu bé nhận mười lăm tệ từ lưu manh coi như thù lao của hôm nay.
Sau khi ra khỏi phòng, Minh Triết không rời đi.
Cậu bé gõ cửa một phòng riêng khác và hỏi những người bên trong có cần hỗ trợ kỹ thuật không.
Sở Thời Từ co ro trong cặp sách, đần mặt nhìn hệ thống.
Cậu cho rằng Minh Triết là một bé ngoan chỉ hoạt động giữa hai điểm là nhà và trường học.
Nghe lời ba mẹ và chịu những trận đòn nặng nhất.
Dù buồn đến đâu cũng chỉ trốn trong chăn lặng lẽ lau nước mắt.
Sạch sẽ, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện.
Một đứa trẻ tốt như vậy sao có thể là khách quen của tiệm net đen cơ chứ.
Minh Triết hẳn là thường xuyên làm việc này, cậu bé biết rõ những vị khách trong mỗi phòng riêng cũng như những game mà đám lưu manh đó thường chơi.
Từ tốc độ đánh chữ của cậu bé khi chơi game trước đó, có thể thấy tốc độ tay của cậu bé khá chậm và không thuộc dòng kỹ thuật.
Minh Triết chọn toàn game về chiến lược, quản lý, cờ vua và bài, phân bổ tài nguyên cho những người chơi đó và viết các chiến lược tương ứng cho họ.
Thỉnh thoảng tự mình ra trận, giúp người chơi ghi điểm rồi đổi tiền vàng ảo để lấy tiền.
Không phải ai cũng sẽ cho cậu bé tiền, cậu bé bận rộn hơn hai tiếng đồng hồ cũng chỉ kiếm được năm sáu tệ.
Cuối cùng, cậu bé quay lại phòng riêng ban đầu, tìm mấy người đang uống rượu và đánh bài để ké một chiếc máy tính ở gần góc.
Sở Thời Từ rất sốc, hiện tại mới năm 2006, game online đang thịnh hành, thiếu niên nghiện game vẫn còn là một từ mới.
Minh Triết chỉ có một chiếc điện thoại di động bị hỏng, nhà cũng không có máy tính.
Trong điều kiện như vậy, cậu bé lại có thể nghĩ đến cách bán chiến lược để kiếm tiền.
Điều này khiến Sở Thời Từ nhớ lại khoảng thời gian cậu bỏ nhà trốn đi.
So sánh với Minh Triết, cậu phát hiện mình thực sự rất gà.
Hệ thống trầm mặc hồi lâu,【Đứa nhỏ này sao lại có hai mặt?】
"Ta cũng không ngờ, ta cứ tưởng nó chỉ là một nhóc đáng thương bình thường mà thôi."
Chú Lưu nhà nghèo, lại đối xử tệ với nam chính.
Tiền tiêu vặt của Minh Triết hẳn là rất ít, thậm chí có thể còn không có tiền tiêu vặt.
Hôm qua Sở Thời Từ còn đang thắc mắc Minh Triết lấy tiền từ đâu để lên mạng và liệu cậu bé có bị lừa hay không.
Hôm nay mới biết hoá ra Minh Triết không cần tiền để lên mạng, bởi vì cậu bé ké máy của người khác.
Bỏ qua tiền đi lại, đến tiệm net một chuyến đã lời được 20 tệ.
Sở Thời Từ chẹp chẹp miệng, không hổ là nam chính, quả là một nhân tài.
………
Trong phòng rất ồn ào, vừa ngột ngạt vừa nóng, cộng thêm khói thuốc mù mịt khắp nơi.
Một đám người ngồi bên cạnh uống rượu đánh bài, bọn họ nhuộm tóc sặc sỡ và mặc quần áo ra dáng lưu manh.
Minh Triết mặc áo cộc tay trắng sạch sẽ và quần jean sáng màu gọn gàng.
Ở với họ trông chẳng hợp tí nào.
Cậu bé giống như một cậu học trò giỏi lạc vào quán cà phê Internet, ngồi ngay ngắn giữa đám thiếu niên bất lương.
Phòng riêng thiếu ánh sáng, Sở Thời Từ dứt khoát ngồi trên lưng ghế nhìn lén máy tính của Minh Triết.
Minh Triết đã lên một phần mềm trò chuyện, trong danh sách của cậu bé chỉ có một nhóm tên là:【Cả thế giới đoàn kết bảo vệ trẻ vị thành niên】cùng một cư dân mạng tên là【Bác sĩ Trần - bác sĩ tâm lý của Bệnh viện tỉnh thứ ba】.
Trước tiên, cậu bé nhấp vào giao diện trò chuyện với bác sĩ Trần, bên trong có mấy tin nhắn.
Bác sĩ Trần:【Vấn đề tâm lý của em rất nghiêm trọng, tôi đề nghị chúng ta gặp mặt nói chuyện.】
Bác sĩ Trần:【Tôi sẽ đến thành phố Z trong thời gian này, hôm nào em có thời gian, chúng ta gặp nhau nhé.】
Bác sĩ Trần:【Nếu tiện thì hãy gửi cho tôi một tấm ảnh của em đi, tránh cho đến lúc đó không tìm được em.】
Minh Triết trả lời:【Không tiện.】
Sở Thời Từ nhìn cậu bé với vẻ mặt phức tạp.
Dường như cũng cảm thấy như vậy không ổn, Minh Triết bổ sung thêm:【Điện thoại của em không thể chụp ảnh, em xin lỗi.
Làm bạn qua mạng là được rồi, cảm ơn bác sĩ.】
Đối phương không trả lời, chắc là không online.
Minh Triết lại mở nhóm có cái tên rất dài kia, trong nhóm có 21 người.
Cậu bé vừa gửi một dấu chấm câu, lập tức một loạt tin nhắn nhục mạ hiện lên.
Đợi tin nhắn ngừng spam, Minh Triết gõ bàn phím,【Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cái chết của Lam Lam không liên quan gì đến cảnh sát, vấn đề không phải nằm ở báo cảnh sát.】
Thỏ con biết khiêu vũ:【Cậu đang ngụy biện cho chính mình, muốn trốn tránh trách nhiệm.
Tại sao cậu không chết đi, cậu nên nhảy lầu tự sát.】
Minh Triết tự cứu mình:【Tôi đã thử rồi, nhưng bị phát hiện.】
Tinh nhi ngọc lưu ly:【Cho nên cậu yên tâm mà sống? Coi như chưa xảy ra chuyện gì hết? Ha ha.】
Minh Triết tự cứu mình:【Tôi có một người anh trai, anh ấy nói với tôi rằng tự tử là sai, chỉ có sống mới có cơ hội cảm nhận được hạnh phúc.
Ở bên anh ấy, tôi rất vui vẻ.】
Tôi tiếp tục cô đơn:【Lại nữa rồi, cậu lại muốn giảng đạo lý nữa rồi.
Tên trên mạng của cậu giống với tên giáo viên chủ nhiệm của tôi, nếu không phải đã từng gọi điện thoại, tôi sẽ nghi ngờ rằng cậu là người lớn giả con nít đó.
Có phải cậu lại muốn báo cảnh sát, sau đó hại chết chúng tôi giống như cậu đã hại chết Lam Lam đúng không!】
Minh Triết không trả lời một lúc lâu, màn hình tràn ngập những lời mắng chửi cậu bé.
Sở Thời Từ lặng lẽ thò lại gần, thấy Minh Triết nắm chặt tay, trong mắt phủ đầy hơi nước.
Cậu bé lau nước mắt, tiếp tục trò chuyện với những người đó.
Mặc kệ cậu bé nói gì, tất cả những gì cậu bé nhận lại đều là sự chế giễu, và cuối chủ đề luôn là một câu: "cậu đã hại chết Lam Lam, cậu là kẻ dối trá, là tội phạm giết người."
Chẳng mấy chốc đã đến thời gian hoạt động bang phái, Minh Triết rời khỏi cuộc trò chuyện nhóm.
Bác sĩ Trần đã gửi cho cậu bé một tin nhắn,【Tôi sẽ đi tìm em.】
Minh Triết dừng lại trên giao diện xóa bạn bè một lúc lâu, những vẫn không làm điều đó.
Cậu bé thoát phần mềm, trả lại máy tính cho thiếu niên bất lương kia.
Trên đường về, Minh Triết thỉnh thoảng đi đến thùng rác để nhặt những chai nước rỗng.
Đè dẹp lép chúng rồi nhét vào cặp sách, định để dành bán lấy tiền.
Sở Thời Từ bị ép giữa một đống chai lọ, tâm tình vô cùng phức tạp.
………
Minh Triết về đến nhà vào buổi tối, Sở Thời Từ lén bay ra ngoài nhân lúc cậu bé chưa chuẩn bị.
Minh Triết bỏ mấy cái chai vào xô đỏ trong nhà vệ sinh, sau đó thay quần áo và quay trở lại phòng ngủ để học bài.
Cậu bé rất thích đọc sách, trên kệ sách bày rất nhiều sách cũ second-hand.
Trên bàn chất đầy sách bài tập viết tên của người khác và có nhiều đề đã được làm xong.
Chắc là đồ mà đàn anh không cần nữa, cậu bé đi tới thùng rác nhặt về để mình dùng.
Minh Triết không tiêu một đồng nào trong số 20 tệ vừa kiếm được.
Cậu bé lôi từ một góc khuất sau kệ sách ra một chiếc hộp sắt, gấp tiền lẻ lại rồi bỏ vào.
Sở Thời Từ bay đến cạnh cậu bé, trong hộp có rất nhiều tiền giấy và tiền xu nằm rải rác.
Cậu tò mò hỏi: “Em để dành tiền làm gì? Định bỏ nhà trốn đi à.”
“Không phải, đây là học phí cấp ba của em.
Lần trước chú Lưu say rượu bảo em tốt nghiệp cấp hai thì đi làm với bạn của chú ấy.
Học xong giáo dục bắt buộc, chú ấy sẽ không đóng tiền cho em nữa.”
Trong giọng nói của Minh Triết mang theo chút bất an, “Em muốn đi học.”
Ngửi thấy mùi thuốc lá trên đầu và nhìn vào số tiền lẻ nhàu nát trong hộp, Sở Thời Từ đột nhiên rất đau lòng cho cậu bé.
Sở Thời Từ biết rõ còn cố hỏi: “Em kiếm tiền ở đâu ra vậy?”
Minh Triết mím môi, đỏ tai nói: “Bán ve chai kiếm tiền.”
Có lẽ bởi vì cảm thấy quán cà phê Internet đen không phải là nơi dành cho mình nên cậu bé không chịu nói thêm gì nữa.
Hôm nay chú Lưu sẽ không về, tâm tình của Minh Triết vẫn luôn tốt.
Cậu bé lau người cho Sở Thời Từ sạch sẽ rồi ngồi vào bàn đọc sách.
Trong nhà không có công cụ nào để giải trí, đọc sách là cách tiêu khiển duy nhất của cậu bé.
Sở Thời Từ ngồi trên cổ tay Minh Triết và nghe cậu bé kể chuyện bằng giọng non nớt.
Khi đọc đến đoạn hoàng tử trong sách chuẩn bị cắt đứt với chú của mình để báo mối thù giết cha, thì điện thoại di động của Minh Triết đổ chuông.
Trên màn hình có một tin nhắn mới,【#Hôm nay cậu sẽ nhảy lầu?#】
【Hồi chiều đã nói rồi, giờ tôi đang do dự.】
【#Đồ nhát gan, đồ lừa đảo, đồ phản bội.#】
【Nếu các cậu thúc giục tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.】
【#Cậu còn dám báo cảnh sát hả, đồ sát nhân.#】
Minh Triết cúi đầu xuống, không đáp lại.
Bên kia vẫn liên tục gửi tin nhắn chế nhạo cậu bé.
Sở Thời