Tô Dung thong thả lấy bộ quần áo nhân viên ra, đưa nó cho Vương Kiến Quốc.
Cô cau mày, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ quần áo nhân viên đó, cắn chặt khớp hàm, như đang trải qua sự đấu tranh tâm lý rất mãnh liệt: “Anh…”Vương Kiến Quốc duỗi tay muốn nhận lấy quần áo của nhân viên, đồng thời quan tâm hỏi: “Em làm sao vậy?”Ngay khi tay anh ấy sắp chạm vào bộ quần áo, Tô Dung “Vèo” một cái vươn tay thu hồi bộ quần áo nhân viên về, thở phào nhẹ nhõm: “Có một chuyện có khả năng em cần nói rõ ràng với anh trước”“Cái gì?”“… Mặc bộ quần áo nhân viên này vào, có khả năng sẽ không có cách nào để rời đi”—Vương Kiến Quốc ngây ngẩn cả người: “Vì sao?”Mắt thấy liễu ám hoa minh*, thế nhưng kết quả cuối cùng lại rơi vào một cái bẫy khác.
Tô Dung nuốt xuống sự chua xót trong cổ họng: “Phương pháp lúc trước chúng ta đã thảo luận để tìm đường ra, tiền đề là chúng ta đều là khách hàng.
Nhưng nếu mặc bộ quần áo nhân viên này vào, chúng ta sẽ lập tức mất đi thân phận khách hàng.
Đến lúc đó thật sự còn có thể dùng cách tương tự để rời đi sao?”*Trong tiếng Trung, thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.Đây chính vấn đề lúc cô cầm quần áo đồng phục, trong chớp mắt nghĩ ra.
Không thể trách cô buồn lo vô cớ, thật sự quy tắc quái đàm này có quá nhiều hố.Đặc biệt là khi Tô Dung nghĩ đến câu nói trên tờ giấy mà bọn họ tìm ra —— “Nên có một người phải hy sinh.”Là tình huống như thế nào, sẽ khiến một người trong đội ngũ phải hy sinh? Chỉ có thể là tình huống như thế này.Nghe được câu trả lời của Tô Dung, Vương Kiến Quốc mới ý thức được vấn đề này.
Thật sự,