Đối phương đã tận tình tận nghĩa như vậy, cô cũng nên làm việc không thẹn với lương tâm.Vương Kiến Quốc nhắm mắt, khi lần nữa mở mắt ra, trong mắt tràn đầy kiên quyết: “Vậy chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh của mình đi, đặt bộ quần áo nhân viên ở giữa, đi ra một khoảng cách.
Anh đếm ba hai một, sau đó chúng ta cùng nhau chạy đến.
Ai quăng bộ quần áo về phía đối phương trước thì thắng.”Xem nhẹ thế chất chênh lệch giữa nam và nữ, phương pháp này rất công bằng.
Nhưng Tô Dung không hề xem nhẹ đối phương, sau khi đặt bộ quần áo xuống đất liền nắm chặt tay, sau khi đi đến một chỗ xa cũng không chuyển bước chân nữa.Với sự hiểu biết của cô trong nhiều năm đối mặt với tội phạm, động tác như vậy của anh chính là điềm báo khi tội phạm định bộc phát đả thương người.Trong lòng Tô Dung có chút căng thẳng, đưa lưng về phía quần áo nhân viên và Vương Kiến Quốc, chuẩn bị tốt rồi chờ đối phương đếm đến 1 thì lập tức chạy về phía quần áo.
Cho dù như thế nào cô cũng không thể nhận thua như vậy.Nhưng cô không chờ được tiếng đếm “Ba hai một”, chỉ nghe thấy âm thanh mang theo ý cười nhàn nhạt của Vương Kiến Quốc từ phía sau truyền đến: "Đến đây đi”"Sao anh lại…” Tô Dung nghi hoặc xoay người, liền thấy Vương Kiến Quốc đã mặc bộ quần áo nhân viên màu đỏ vào, đang dịu dàng nhìn cô.Vương Kiến Quốc đi tới, sờ đầu Tô Dung: "Dù nói như thế nào anh cũng là một quân nhân, cũng không thể để một cô gái mới vừa tròn mười tám tuổi như em đi chịu chết được.”Tô Dung ngơ ngác nhìn anh ấy, đột nhiên mũi đau xót, hốc mắt phiếm hồng.
Nhưng đối phương đã không nhìn cô nữa, chỉ chuyên chú nhìn vào cửa lớn của kho hàng: "Thật ra anh đã nhìn ra được, trong sáu người chúng ta, Tô Dung, em là người thông minh nhất.
Không cần phản bác, người lớn