Sau khi quyết định tham gia 《Quân Đoàn Ca Sĩ》, Trình Hề từ chối tất cả những lịch trình không quan trọng, mời giáo viên giỏi nhất của học viện âm nhạc, bắt đầu một tháng huấn luyện ma quỷ.
Thật ra âm sắc và quãng giọng của cậu không tệ, nhưng lúc mới debut cậu quyết định đi theo con đường ca sĩ nhạc dance, nên những bài hát của cậu đa số đều là phong cách hip-hop, R&B, trap..vv… vẫn chưa có cơ hội để thể hiện những kỹ thuật có độ khó cao và kỹ năng ca hát của mình.
Nhưng ba năm làm thực tập sinh không phải là công cốc, ba vị trí đầu trong các kỳ thi thanh nhạc của tháng và quý cũng không phải là cho có, chỉ sau hai ngày học, cậu đã tìm lại được một số cảm giác mà cậu đã từng có.
Một tuần sau, cậu hoàn toàn khôi phục lại những kiến thức thanh nhạc mà mình từng trộn với cơm ăn mất, nền tảng cũng rất vững chắc. Nửa tháng sau, dưới sự hướng dẫn của giáo viên, cậu đã có hiểu biết mới về nhiều khái niệm mơ hồ, cũng có nhiều hiểu biết sâu sắc trong cách thể hiện và xử lý bài hát.
Mấy ngày cuối cùng, giáo viên và ekip cùng họp bàn về tiết mục dự thi. Để bảo vệ giọng, Trình Hề chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra một số ý kiến của mình.
Việc lựa chọn bài hát phải chú ý rất nhiều, không chỉ phù hợp với người hát, mà còn cần phân tích xem đối thủ của mình giỏi ở điểm nào. Ví dụ như trong cùng một cuộc thi tài, nếu như hai ca sĩ cùng chọn dòng nhạc dân gian thì chắc chắn khán giả và giám khảo sẽ so sánh họ với nhau, bên nào phát huy kém hơn sẽ gặp bất lợi.
Cầm danh sách khách mời ra, giáo viên đọc lại từ đầu: “Người thứ nhất, Trương Cần…. không cần phải phân tích đúng không?”
“Không cần.” Giọng Trình Hề rất hòa nhã.
Trương Cần là một nam ca sĩ, năm nay chưa đầy 60 tuổi, ngay từ những năm 80, những bài hát của ông đã nổi tiếng khắp cả nước. Thời gian nổi tiếng còn dài hơn thời gian Trình Hề có mặt trên đời, danh tiếng rất cao, thậm chí có thể được coi là ca sĩ cấp bảo vật quốc gia. Mấy năm nay đã lui về hậu trường, nằm trong trạng thái nửa ở ẩn.
Muốn thực lực có thực lực, muốn danh tiếng có danh tiếng, ekip chương trình mời ông xuống núi chắc chắn đã tốn rất nhiều sức lực. Nên không cần phải phân tích, quán quân chắc chắn đã được quyết định là ông.
Thua bởi bậc tiền bối như vậy, Trình Hề tâm phục khẩu phục.
Có tổng cộng mười ba khách mời, mặc dù danh sách Triệu Tiểu Đào đã sớm gửi tới, nhưng cậu vẫn chưa xem. Mấy người tiếp theo Trình Hề không có ấn tượng, đều là ca sĩ nhạc pop nổi tiếng đến từ đại lục, Đài Loan và Hongkong, thực lực khác nhau.
Ngay sau đó, thầy giáo lại đọc lên một cái tên quen thuộc —— “Mạnh Bạch.”
Mắt Trình Hề trợn lớn, không ngờ lại có thể trùng hợp như thế.
Từ sau khi đăng weibo làm sáng tỏ vụ ảnh selfie, Mạnh Bạch giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, không nghe thấy tin tức gì về hắn nữa, không biết đã tìm được công ty hay chưa. Mà lần cuối cùng Trình Hề giao lưu với hắn hình như là đợt tết, Mạnh Bạch gửi cho cậu một đống tin nhắn thật dài nói cho cậu biết về sự tồn tại của hộp gỗ.
“Đây chắc là người quen của Tiểu Trình đúng không?” Thầy giáo mỉm cười nói.
“Vâng,” Trình Hề gật đầu: “Năm ngoái tụi em có quay chung một show về du lịch.”
“Tôi nhớ năm trước cậu ta ký hợp đồng với phòng làm việc của Đào Thời Diên, hình như có quan hệ hơi không trong sáng với ảnh đế Đào, sau khi kết thúc hợp đồng không biết đã đi đâu. Năng khiếu bẩm sinh của cậu nhóc đó không tệ, tiếc thật đấy.”
Trình Hề sửng sốt.
Nếu không phải thầy dạy thanh nhạc nhắc đến, thì cậu cũng sắp quên mất Đào Thời Diên và Mạnh Bạch từng có scandal mấy năm.
Ngày đầu tiên quay 《Hành Trình》, cũng là ngày gặp lại anh trai nhỏ sau khi trưởng thành, Triệu Tiểu Đào từng phổ cập kiến thức cho cậu về những tin tức bên lề của Đào Thời Diên và Mạnh Bạch. Sau này thông qua việc quan sát, Trình Hề phát hiện vừa nhìn là có thể nhận ra Mạnh Bạch thích Đào Thời Diên, còn Đào Thời Diên thì chẳng có bất cứ ý nghĩ nào với Mạnh Bạch ngoài công việc.
Nhưng với tính cách của Đào Thời Diên, chắc chắn sẽ không để cho một người thích mình ở bên cạnh quấy rầy mình. Ví dụ như Diệp Nhược Kỳ, Trình Hề từng chứng kiến những hành vi vô tình mà Đào Thời Diên dành cho cô.
Vậy vì sao anh ấy lại……….. để Mạnh Bạch ở phòng làm việc của mình lâu như vậy?
Chẳng lẽ muốn kiếm tiền từ Mạnh Bạch? Nhưng mấy năm ở phòng làm việc của Đào Thời Diên, Mạnh Bạch rất ít ra album, càng rất ít đi biểu diễn, hoàn toàn chẳng có giá trị kinh doanh gì cả!
Nhưng ngoài nó ra, thật sự chẳng tìm thấy bất cứ lý do nào khác.
Dù là việc gì nếu nghĩ không thông thì sẽ nhớ mãi trong lòng, Trình Hề cảm thấy hơi khó chịu.
Giáo viên thanh nhạc vẫn đang tiếp tục phân tích, Trình Hề vừa nghe, vừa cắn môi dưới, ngón tay cái trượt tới trượt lui trên màn hình, cuối cùng không nhịn được mà gõ chữ:
Đào Thời Diên trả lời cực nhanh:
Trình Hề: “………..”
Không cần để ý cái đếu ấy!
Anh phân tích nghiêm túc ghê ha!!
Thật ra Trình Hề gửi tin nhắn như thế chẳng qua là muốn thăm dò thái độ của Đào Thời Diên dành cho Mạnh Bạch, kết quả chẳng thăm dò được gì cả, làm cậu còn bực bội hơn lúc nãy nữa.
“Đồ bội bạc đồ bội bạc đồ bội bạc*………..” Trình Hề càng nghĩ càng giận, bèn trực tiếp đổi ghi chú của Đào Thời Diên thành emo .
Ở đây tác giả dùng từ 大猪蹄子 – chân lợn to Pigboy, nổi lên từ tiktok, nhiều chị em dùng từ này để chỉ những anh bội bạc, thô lỗ hoặc k biết ga lăng.
Đồng thời tắt khung chat, quyết định cả ngày hôm nay sẽ không để ý đến anh nữa.
Việc lựa chọn bài hát cho toàn bộ cuộc thi đã hoàn tất, mọi thứ đã sẵn sàng, đầu tháng 10, 《Quân Đoàn Ca Sĩ》 bắt đầu buổi thử giọng và tổng duyệt trước khi ghi hình cho kỳ đầu tiên.
Thành phố Liên Thuận – nơi đặt Phiên Thự TV cách Tùng Giang khá xa, ngoài ra cần phải trao đổi với ekip sản xuất chương trình về việc sắp xếp thời gian trình diễn, Trình Hề không muốn đi qua đi lại, nên đặt khách sạn ở đó luôn.
Trước khi đi, Đào Thời Diên đã rút ra bài học của lần tới sân bay đón cậu trước đó, nên gửi tin nhắn cho Trình Hề:
Trình Hề: “…………….”
Cmn anh tới trước cửa nhà mới nhớ ra việc báo cho em biết đúng không?!
Nhưng Đào Thời Diên có thể tới tiễn, cậu thực sự rất vui. Gọi Triệu Tiểu Đào đang định tới gara lấy xe lại, rồi kéo anh ta cùng bước lên xe của Đào Thời Diên.
Thấy Triệu Tiểu Đào định ngồi ở hàng ghế sau, Kim Khôn đang ngồi trên ghế lái nghiêng đầu qua nói: “Mũm Mĩm, lên ghế phó lái ngồi với tôi.”
Triệu Tiểu Đào xua tay: “Không lên đâu, ghế phụ nhỏ lắm, em ngồi chật.”
“Lên đây,” Kim Khôn nói: “Không lên chắc chắn