Trình Hề vốn chỉ muốn bảo Đào Thời Diên đưa vào bãi đậu xe, kết quả đến sân bay, cậu trơ mắt nhìn Đào Thời Diên móc ra tấm vé cùng hàng ghế, cùng chuyến bay với mình, Trình Hề nhìn Triệu Tiểu Đào một chút, rồi bất đắc dĩ nhận phần ‘hành lý’ tự nhiên được thêm vào này.
Nhưng cậu xuất phát sớm hơn ngày mà ekip chương trình quy định, hơn nữa tin tức của lịch trình lần này được giữ bí mật rất tốt, nên dọc đường trông thì như rất nguy hiểm nhưng thực ra chẳng có gì, không bị fans và cánh truyền thông nằm vùng phát hiện ra.
Thành phố Liên Thuận nằm ở phía nam, khác với Tùng Giang lá đã bắt đầu rơi xào xạc, ở đây mặt trời vẫn chưa muốn tắt, phòng khách sạn cũng hơi ngột ngạt.
Giờ đúng lúc là thời điểm nóng nhất của buổi trưa, đặt món ăn xong, Trình Hề định thay một bộ quần áo mỏng hơn rồi mới ăn cơm, vừa hì hục mở vali hành lý ra ——
Đống quần lót đen trắng đặt ngay ngắn ở lớp trên cùng, vừa liếc mắt là có thể thấy rõ mồn một.
Quần lót của Đào Thời Diên chợt lướt qua đầu cậu….. lớn hơn đống quần lót này của cậu rất nhiều, trưng bày cái này trước mặt Đào Thời Diên, chẳng khác nào nghịch đại đao trước mặt Quan công.
Không biết lúc thu dọn hành lý anh Tiểu Đào nghĩ gì nữa, Trình Hề cực kỳ xấu hổ, bèn ‘cạch’ một tiếng đóng vali lại: “Không được nhìn!”
Đào Thời Diên đã thưởng thức xong, anh chậm rãi nhắm mắt lại: “Được, tôi không nhìn.”
Trình Hề thở phào nhẹ nhõm, trước tiên rút một cái áo khoác ra che hết đống quần lót lại, rồi mới tìm một cái áo thun ngắn tay. Thấy Đào Thời Diên nhắm hai mắt, cậu định nhân lúc này thay áo luôn.
Nhưng Đào Thời Diên lại không đoán được ý định của cậu, dự trù thời gian đối phương dọn xong đống quần lót, anh mở mắt ra, thì nhìn thấy làn da trắng đến mức chói mắt của anh bạn nhỏ.
Và hai hạt trái cây xinh đẹp.
Đôi mắt anh bỗng chốc tối sầm.
Mà lúc này Trình Hề cũng cảm nhận được ánh mắt khác thường kia, đều là đàn ông, Trình Hề hiểu quá rõ ánh mắt này của anh có ý gì, cậu do dự một lát rồi bước tới trước mặt Đào Thời Diên.
Lần trước ở trong xe, cậu bị Đào Thời Diên trêu chọc đến bốc hỏa, cảm giác đó cực kỳ khó chịu.
Cậu thích anh, nên đương nhiên không muốn nhìn thấy Đào Thời Diên khó chịu.
Cũng rất muốn giúp anh trải qua cảm giác giống như mình….. không, là cảm giác còn thoải mái hơn bản thân mình nữa.
Khách sạn đã kéo hết rèm cửa sổ lại theo lời dặn của cậu, trong phòng tối tăm, chỉ lộ ra một chút ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp, hơi có cảm giác kiều diễm.
Trình Hề hít sâu một hơi, rồi quỳ một chân trên đất, kéo dây lưng của Đào Thời Diên ra.
Hầu kết của Đào Thời Diên trượt lên trượt xuống, giọng khàn khàn: “Chong Chóng Nhỏ, không cần ——”
“Đừng nói gì cả.” Trình Hề ngắt lời anh, rồi mở miệng ngậm lấy đầu khấc đã hơi dinh dính……….
——
Rõ ràng là thời gian ăn trưa, nhưng hai người lại chẳng ăn cơm. Đào Thời Diên ôm hai tay đứng dựa vào khung cửa phòng vệ sinh, vắt hết óc nghĩ xem phải làm sao để người bên trong vui vẻ.
Nhưng Trình Hề lại khóa chặt cửa, đứng trước gương trong nhà vệ sinh, lần thứ ba rửa mặt và mắt của mình.
Nghe thấy tiếng tắt vòi nước, Đào Thời Diên hỏi: “Rửa sạch chưa?”
Trình Hề lạnh lùng nói: “Đừng có nói chuyện với em.”
Đào Thời Diên: “………..Sau khi chắc chắn mắt em không có vấn đề gì tôi sẽ lập tức im miệng.”
“Giờ mới biết sám hối à,” Trình Hề mở cửa ra: “Lúc anh… trên mặt em, sao không nghĩ nhiều như vậy?”
Người rốt cục cũng ra ngoài, Đào Thời Diên không có tâm trạng cãi nhau với cậu, trước tiên anh nâng khuôn mặt nhỏ đang hậm hực kia lên, quan sát thật kỹ đôi mắt của đối phương.
Sau khi nhận ra mắt cậu chỉ hơi đỏ chứ không tạo thành bất kỳ thương tổn gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Là lỗi của tôi,” anh xin lỗi: “Lần sau đổi cho em, em muốn bắn ở chỗ nào thì bắn…”
“Ngưng,” Vành tai vừa hạ nhiệt độ lại nóng lên lần nữa, Trình Hề thẹn quá hóa giận: “Em không thèm biến thái như anh!”
“Ừm, tôi biến thái, em thích mắng sao thì mắng. Nhưng trước khi mắng chúng ta ăn cơm đã, ăn xong rồi xức thuốc, bên khóe môi trái của em bị rách da rồi.”
Trình Hề: “………..”
Anh còn dám nói à? Không biết em bị rách da vì ai à???
Trước khi chưa ngậm vào miệng, cậu không ngờ chênh lệch giữa người và người lại có thể lớn đến như vậy. Không chỉ thể hiện về mặt thời gian, mà còn thể hiện về mặt….. kích thước.
Trình Hề không dám nghĩ nhiều, nghĩ nữa tai sẽ sốt mất. Cậu đẩy Đào Thời Diên, mở hộp thức ăn gọi ở ngoài ra: “Im lặng, ăn phần của anh đi.”
Dùng cả thời gian ăn hết một bữa cơm để dỗ dành liên tục, Đào Thời Diên rốt cục cũng dỗ Trình – tự làm tự chịu – Hề đang xụ mặt chuyển sang cười tươi như hoa.
Buổi chiều không có chuyện gì làm, Trình Hề nói mệt muốn ngủ trưa, Đào Thời Diên không có thói quen ngủ trưa, bèn ngồi bên cạnh giường, vừa giúp cậu đắp lại chăn, vừa vỗ vỗ cánh tay dỗ cậu ngủ như khi còn bé.
Vì ngày mai có lịch trình, nên Đào Thời Diên mua vé về buổi tối, lần chia xa này không biết bao giờ mới gặp lại. Trình Hề hơi hối hận về lời đề nghị ngủ trưa của mình, cậu giấu nửa khuôn mặt của mình trong chăn, cố chống đỡ cơn buồn ngủ, thỉnh thoảng từ khẽ hở của lông mi liếc trộm Đào Thời Diên.
Đào Thời Diên tưởng cậu nhóc vẫn đang ngủ, nên vỗ vỗ thêm mấy phút nữa, rồi nhẹ nhàng đứng dậy ——
Một cánh tay lặng im không tiếng động nắm lấy cổ tay anh: “Anh đi đâu vậy?”
“Tôi tới tòa nhà của Phiên Thự TV xem một chút,” Đào Thời Diên nói: “Yên tâm, không tốn nhiều thời gian đâu.”
“Em đi cùng anh……”
Trình Hề bò dậy, vừa xỏ giày vừa kiếm cớ: “Đi cho biết đường.”
Anh bạn nhỏ trở nên dính người từ lúc nào vậy? Đào Thời Diên mềm lòng, chẳng thể nào từ chối được, anh vuốt lại những sợi tóc đang dựng đứng trên đầu cậu rồi cùng cậu bước ra khỏi khách sạn.
Để thuận tiện cho việc đến trường quay, Trình Hề đã đặt khách sạn rất gần với tòa nhà của Phiên Thự TV, ra khỏi khách sạn bằng cửa sau rồi đi bộ khoảng chừng năm phút là có thể tới thẳng cửa sau của Phiên Thự TV, bớt một bước trốn paparazzi.
Vừa đăng ký ở chỗ bảo vệ xong, thì gặp được một người rất quen thuộc, với đôi mắt to tròn và thân hình gầy gò.
Hóa ra là Mạnh Bạch.
Không muốn cái gì là đến cái đó, Trình Hề giả vờ không nhìn thấy, nhưng đối phương chợt gọi cậu lại: “Anh Diên, Tiểu Trình, hai người cũng tới trước một ngày à?”
Giọng điệu thân thiện, giống như bạn bè cũ lâu rồi không gặp. Trình Hề sửng sốt, cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó: “Phải, mới tới trưa nay.”
Mạnh Bạch mỉm cười: “Vậy hai người tới lấy kịch bản à, hay là tới trường quay? Ekip của dự án 《Quân Đoàn Ca Sĩ》 ở trên tầng 6, trường quay thì phải đi qua hành lang phía trước.”
“Tôi tới thử mic,” Trình Hề gật đầu: “Cảm ơn.”
“Vậy tôi về đây, Tiểu Trình, ngày mai gặp nhau ở hậu trường nhé!”
Nói xong, Mạnh Bạch vẫy tay cười tủm tỉm chạy đi, chẳng nhìn ra chút oán trách nào, như thể hắn chưa từng thích Đào Thời Diên, cũng chưa từng thù ghét Trình Hề vậy.
Cảm giác kỳ lạ càng thêm sâu sắc, Trình Hề ngẩng đầu nhìn về phía Đào Thời Diên: “Anh không cảm thấy Mạnh Bạch hơi sai sai à?”
Đào Thời Diên hờ hững nói: “Có.”
“Vậy em phải làm gì đây, có cần tìm cơ hội thăm dò anh ta không?”
“Không cần nghĩ