Đào Thời Diên có thể thề, ngoại trừ năm 11 tuổi lạc mất Chong Chóng Nhỏ, thì đây là lần đầu tiên trong đời anh làm ra một chuyện hối hận đến nhường này.
Vẻ mặt anh cứng đờ trong chốc lát, sau đó lập tức đứng thẳng người, ngoan ngoãn lễ phép nói: “Chào bác trai.”
Nói xong, lại nhớ ra mình còn đang kéo Trình Hề. Sợ cha Trình bài xích tình yêu đồng tính, anh vội buông tay ra ——
Nhưng không thành công, đối phương nắm lấy tay anh thật chặt.
Đào Thời Diên xoay xoay cánh tay, nhưng vẫn thất bại. Lúc này mới chậm chạp phản ứng lại, không phải Trình Hề nắm quá chặt, mà là cố ý không buông tay.
—— Trình Hề đang dùng sự im lặng, cũng là cách cứng rắn nhất để nói cho cha mình biết quan hệ giữa hai người bọn họ.
Trong tất cả các mối quan hệ đồng tính, cửa ải khó vượt qua nhất chính là người thân. Nguyên nhân dẫn đến kết cục chia tay phải có đến 99% là do gia đình không đồng ý, suy cho cùng chẳng ai có thể trơ mắt nhìn cha mẹ sinh ra và nuôi nấng mình phải đau lòng rơi lệ, muốn đi tìm cái chết cả.
Bao gồm cả anh, nhìn thấy cha Trình thì phản ứng đầu tiên cũng là buông tay Trình Hề ra, để tránh cho Trình Hề bị trách mắng.
Nhưng Trình Hề lại là loại người ngược lại.
Đối với tình yêu của hai người họ, Chong Chóng Nhỏ của anh kiên định hơn anh tưởng rất nhiều.
Đào Thời Diên giống như động viên mà xoa nhẹ ngón tay của Trình Hề, Trình Hề cũng nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý rằng cậu không sao cả.
Mấy động tác nhỏ mờ ám giữa cặp tình nhân này đều lọt vào đáy mắt Trình Lập Quốc, lòng ông chấn động, thậm chí trong vài giây ngắn ngủi còn đặc biệt hy vọng những gì ông đang trải qua chỉ là một giấc mơ.
—— Con trai Trình Lập Quốc ông lại thích đàn ông?
Mặc dù người đàn ông này trông có vẻ vô cùng cao quý, lời nói thái độ không tệ, cũng rất bảo vệ Tiểu Hề, nhưng hai người đàn ông …… liệu có tương lai không?
Có điều Trình Lập Quốc cũng không thể hiện ra điều đó, uy nghiêm nhiều năm tích lũy giúp ông che giấu cảm xúc rất tốt. Đầu tiên ông hơi gật đầu với Đào Thời Diên, sau đó bỏ lại một câu “Tiểu Hề, buổi tối gọi điện thoại cho cha” rồi bước vào phòng giám đốc.
Bước chân vội vàng, thậm chí ngay cả câu trả lời của Trình Hề cũng không kịp nghe.
Trên đường quay lại khách sạn, Đào Thời Diên vẫn luôn cân nhắc xem nên làm gì.
Không phải anh cảm thấy mình đã làm mất lòng cha Trình, ban nãy xuất phát điểm của anh là vì Trình Hề, có lẽ đối phương cũng có thể nhìn ra. Hơn nữa kể cả khi không nhìn ra, anh vẫn có thể tìm được cách xoay chuyển ấn tượng của cha Trình về mình.
Sợ nhất chính là, ngay cả cơ hội tìm cách xoay chuyển cũng không cho.
Từ nhỏ sống trong hoàn cảnh gia đình phức tạp, anh đã sớm học được cách phỏng đoán cảm xúc. Vừa nãy cha Trình không nói gì, nhưng anh có thể nhìn ra, cha Trình vô cùng bài xích tình yêu đồng tính.
“Chong Chóng Nhỏ……….” Đào Thời Diên chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, vừa nãy hiểu lầm em và cha.”
Vẻ mặt Trình Hề vẫn như thường: “Không sao, là do em chưa từng giới thiệu, nên anh không biết là chuyện rất bình thường.”
“Hiện tại đã biết rồi…….Nhưng tôi không hiểu rõ tính của cha em lắm, ông ấy thích gì? Thích ăn ngọt hơn hay mặn hơn? Có hút thuốc uống rượu không? Sức khỏe thế nào?”
“………..” Trình Hề bị một đống câu hỏi này làm cho choáng váng: “Anh hỏi em mấy cái này làm gì.”
Làm gì?
Đào Thời Diên nói như chuyện đương nhiên: “Để tìm đúng sở thích của bố vợ đó.”
“……………” Ai là bố vợ anh!!!
Trình Hề đẩy Đào Thời Diên ra, không cho anh nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình: “Anh đang yêu em, không phải yêu ông ấy, không cần tốn quá nhiều tâm tư với ông ấy làm gì, em có thể tự giải quyết được.”
Đào Thời Diên móc thẻ mở cửa của khách sạn ra, hôn lên trán Trình Hề một cái: “Em cũng nói rồi đó, tôi đang yêu em, vì thế em đừng một mình gánh vác tất cả mọi chuyện. Hơn nữa chuyện này cũng có phần của tôi, để tôi cùng chia sẻ với em, được không?”
.
Mặc dù đã đồng ý với Đào Thời Diên là sẽ học cách chia sẻ, nhưng đợi đến buổi tối, sợ làm ảnh hưởng đến lịch trình, nên Trình Hề tiễn Đào Thời Diên đi trước rồi mới gọi điện cho Trình Lập Quốc.
Khách sạn Trình Lập Quốc ở cách đó không xa, nên ông bảo Trình Hề qua tìm mình luôn. Trình Hề cứ tưởng rằng sắp sửa phải đối mặt với sóng to gió lớn, không ngờ cửa vừa mở ra, lại nhìn thấy một bàn cơm cùng với hai lon bia có nồng độ cồn rất thấp.
“Đến rồi à,” Trình Lập Quốc chỉ chỉ ghế: “Ăn không quen thức ăn bên này, cha bảo trợ lý sinh hoạt nấu mấy món đơn giản, lại đây ăn một chút đi.”
Trình Hề nghe lời ngồi xuống, Trình Lập Quốc lại nói: “Nếu được thì uống hai ly, còn nếu sợ ảnh hưởng đến việc thi đấu thì thôi.”
Thì ra Trình Lập Quốc chọn bia có nồng độ cồn thấp là sợ làm ảnh hưởng đến cuộc thi của cậu, Trình Hề mím chặt môi, bật nắp lon bia ra. Bọt bia trào lên nhưng cậu không có tâm trạng để nhìn ngắm, hai tay nắm chặt lon, thấp thỏm đợi đối phương mở miệng.
Đợi hai phút vẫn không đợi được gì, Trình Hề dứt khoát vừa gắp rau xào cho Trình Lập Quốc, vừa cố gắng bắt chuyện với ông, tránh để lát nữa bị đánh chết.
“Cha, sao cha lại đến Liên Thuận?”
Mí mắt Trình Lập Quốc hơi cụp xuống: “Đi bàn chuyện làm ăn, tiện thể thăm bạn cũ.”
Bạn cũ mà ông nói là trưởng đài của Phiên Thự TV, Trình Hề gắp một đũa rau muống lên, sau khi nhét vào miệng thì giật mình: “Sao nguội ngắt vậy, để con hâm nóng lại rồi hãy ăn.”
“Đợi con 2 tiếng, tất nhiên là phải nguội rồi,” Trình Lập Quốc lắc đầu: “Không cần phiền phức vậy, thức ăn hơi nguội cũng không sao.”
Khi còn bé, vì chờ Trình Lập Quốc về nhà cùng nhau ăn cơm, món Trình Hề ăn nhiều nhất chính là thức ăn nguội lạnh. Mười mấy năm trôi qua, thời gian thấm thoắt thoi đưa, không ngờ rằng hai cha con họ lại đổi ngược lại.
Trình Hề có hơi hoảng hốt, cậu im lặng mấy giây rồi mới nói: “Xin lỗi, cha, là do con tới trễ.”
“Tiễn thằng nhóc kia à?”
Trình Hề nhắm mắt gật đầu.
“Nhìn người con chọn đi,” Trình Lập Quốc cười giễu: “Trên mặt có sẹo, vừa nhìn đã biết chẳng phải loại tử tế gì.”
……….Trên mặt có sẹo thì làm sao??
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, Trình Hề đã lập tức phản bác: “Anh ấy rất thành công trong sự nghiệp, có trái tim nhân hậu và nhân cách tốt trong cuộc sống, cha không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài khi chưa biết gì về người đó được!”
Vừa dứt lời, nhìn thấy đầu đũa của Trình Lập Quốc khựng lại giữa không trung, Trình Hề lúc này mới hối hận nhớ ra, trái tim vọt thẳng lên cuống họng.
Toi đời toi đời toi đời rồi, cha cậu vốn đã rất tức giận, phải vuốt lông mới đúng, đến đây để cãi nhau hay gì!
Tay Trình Hề cũng khựng lại, lúc này không khí im lặng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở căng thẳng của cậu.
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của Trình Lập Quốc phá vỡ sự im lặng trước: “Trình Hề, con thích cậu ta thật à?”
Đã nói đến đây rồi, phủ nhận cũng vô dụng, Trình Hề đành đâm lao thì phải theo lao: “Thích.”
“Con phải biết, thích không phải là một thứ tình cảm lâu dài, đến cuối cùng ai rồi cũng sẽ mong muốn có một nơi chốn yên ổn. Mà con và cậu ta lại không thể thành một gia đình và có đời sau, con có hiểu không?”
“………Cùng với ánh mắt của người đời, không biết con đã từng cân nhắc qua chưa. Sau khi người ta biết sẽ coi con là biến thái, hàng xóm và người xung quanh sẽ dùng ánh mắt nhìn người lập dị để đánh giá con, con lại là nhân vật của công chúng nữa, phía sau con còn vô số con mắt vô số cái miệng….Con có thể chịu được sao?”
“Cha, cảm ơn nhắc nhở của cha. Con đã từng cân nhắc phải nói sao với bạn bè, cũng từng cân nhắc phải phản kích như thế nào trước miệng lưỡi