Trình Hề hát xong, 《Quân Đoàn Ca Sĩ》 mùa này chính thức kết thúc, sau khi tổng hợp điểm của khán giả, truyền thông và vote trực tuyến, Trình Hề giành được giải á quân với ưu thế cực lớn, Trương Cần hạng nhất, Bùi Tương hạng ba.
Ngay cả khi vòng chung kết này chỉ còn lại ba ca sĩ nhưng mức độ sôi động vẫn không yếu hơn những vòng trước, đặc biệt là bài hát của Trình Hề —— đây là lần đầu tiên có người hát hip-pop tại vòng chung kết của 《Quân Đoàn Ca Sĩ》 kể từ khi bắt đầu đến giờ, nên mang đến cảm giác rất mới mẻ cho khán giả.
Hơn nữa hip-pop là chuyên ngành của Trình Hề, flow trôi chảy, các chi tiết nhỏ được xử lý rất thành thạo. Thế mạnh chuyên môn + bài hát gốc + lời bài hát đầy ngụ ý = thành công, ban giám khảo hoàn toàn không tìm được chỗ để trừ điểm —— ngoài việc Trình Hề đột ngột đổi lời, nên giai điệu hơi thô, không đủ sự hoàn mỹ.
Đến ngay cả Trương Cần cũng nói: “Tiểu Trình, nếu như ban đầu cậu tập bài này, thì ca vương đêm nay có lẽ là cậu rồi.”
Trình Hề vội vàng cúi người nói: “Thầy Trương, em còn một quãng đường dài phải đi, không nóng lòng vội vã được.”
“Tốt lắm, phẩm chất quan trọng nhất của người trẻ tuổi chính là không kiêu ngạo không nóng vội,” Trương Cần mỉm cười rất hiền lành: “Tiểu Trình, khoảng thời gian trước tôi viết được một nửa bài hát, giờ còn một nửa rap nữa, phong cách new wave. Đây là lần đầu tiên tôi chơi hip-pop, không biết cậu có muốn hợp tác với tôi để viết cho xong nửa còn lại không.”
Ca sĩ báu vật quốc gia mời cậu viết bài hát……
Đầu óc Trình Hề trôi bồng bềnh, cậu mơ mơ màng màng gật đầu.
Ngoài nhận được sự công nhận của tiền bối và người trong nghề, hiệu ứng xã hội do bài hát này đem lại còn mạnh hơn cả mong đợi.
Sau khi Trình Hề hát xong, ekip của cậu đăng một số tài khoản chính thức của tổ chức tìm kiếm trẻ em bị bắt cóc lên. Đây là những tổ chức mà hằng năm Trình Hề vẫn quyên góp tiền, sau khi kiểm tra kỹ càng thì tính xác thực và tính hợp pháp hoàn toàn không có vấn đề gì. Hơn nữa thực sự là do tập thể những phụ huynh bị mất con và người có tấm lòng hảo tâm thực hiện, nên hoàn toàn không cần phải lo lắng về dòng vốn.
Biết rõ quy trình quyên góp, Quả Cam và cư dân mạng bắt đầu quyên góp tự phát, mặc dù số tiền của từng người rất ít ỏi, nhưng không tích suối nhỏ, làm sao thành sông thành biển, tính gộp lại cũng là một khoản rất đáng kể. Những tổ chức nhận được số tiền quyên góp đều rất cảm kích, nên lần lượt đăng weibo cảm ơn Trình Hề và cư dân mạng.
Đương nhiên cũng có người nói Trình Hề đang làm màu, lợi dụng sự đồng tình để tẩy trắng thân phận đồng tính, đối với chuyện này Trình Hề hoàn toàn không muốn quan tâm, vì cậu cảm thấy không cần thiết, chỉ cần là người của công chúng thì rồi cũng sẽ có lúc bị xuyên tạc thôi, có thể làm vừa lòng tất cả mọi người thì không phải là người nữa, mà là thần rồi.
Mãi cho đến khi các tổ chức nhìn thấy những ngôn luận như vậy, sau khi bàn bạc với nhau, họ bèn lập danh sách quyên góp của Trình Hề rồi đăng hết danh sách này đến danh sách khác lên.
Lúc đó cư dân mạng mới biết, hóa ra từ lúc bắt đầu ký hợp đồng với công ty, chỉ cần có thu nhập là Trình Hề sẽ quyên góp cho các tổ chức đó. Từ mức lương cố định hai ba ngàn tệ trong khoảng thời gian làm thực tập sinh, cho đến khi thu nhập ngày càng nhiều sau khi debut, kiên trì mỗi tháng, tất cả đều được chuyển vào tài khoản của tổ chức.
Tính ra mấy năm nay cũng rất nhiều, con số đã lên tới hơn 10 triệu.
Nếu như Trình Hề chỉ quyên góp một lần, thì còn có khả năng làm màu. Nhưng ngày chuyển khoản nằm sờ sờ trên giấy, quyên góp thật hay quyên góp giả vừa nhìn là biết ngay.
Mặt của đám antifan nói Trình Hề làm màu bị vả chan chát, và biến mất chỉ sau một đêm. Mà sau khi nhìn thấy hồ sơ quyên góp của Trình Hề, công chúng cũng lặng lẽ thay đổi quan điểm về xu hướng tính dục của cậu.
Cho dù là tình yêu đồng giới hay khác giới, chỉ cần là người, thì đều được chia ra làm người xấu và người tốt. Không liên quan gì đến xu hướng tính dục cả, nó chỉ liên quan đến cách làm người mà thôi.
Mọi người đều công nhận nhân cách của Trình Hề, nên không còn ai bận tâm đến việc cậu hẹn hò với đàn ông hay phụ nữ nữa.
……Nếu như vị kia nhà cậu đừng cố show ân ái mãi thì càng tốt hơn nữa!!!
《Quân Đoàn Ca Sĩ》 kết thúc, sau khi tham gia thêm hai hoạt động nữa, tới gần cuối năm, Trình Hề và Đào Thời Diên cùng quyết định tạm dừng công việc để nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Năm nay là một năm Trình Hề giành được nhiều giải thưởng, phát hành full album mới, tổ chức concert, giành được giải thưởng trên chương trình âm nhạc top 1 của Trung Quốc. Cậu không phải là người tham lam, những thứ này đã là quá đủ rồi, nên dành ra chút thời gian để nạp lại năng lượng cho bản thân mình.
Ngày thứ ba quay lại thành phố H, cùng với sự đồng hành của Đào Thời Diên, Trình Hề đi tìm bác sĩ điều trị chính của mình để kiểm tra lại.
Bác sĩ điều trị là viện trưởng của bệnh viện, họ Phùng, đã điều trị cho Trình Hề liên tục mười mấy năm rồi. Nghe nói Trình Hề muốn tới đây khám, ông đã đuổi hết mấy cô y tá cứ chạy xung quanh hỏi đông hỏi tây đi, rồi mới bảo bọn họ vào tầng tổng hợp.
Trình Hề cảm thấy xung quanh hơi vắng vẻ, nên tò mò hỏi: “Viện trưởng Phùng, hôm nay nhóm chị Kim nghỉ ạ?”
Chị Kim là y tá trưởng của tầng này, trước đây luôn sắp xếp bệnh án cho Trình Hề, nên khá thân với cậu.
Viện trưởng Phùng xua tay: “Tại vì cháu sắp đến làm kiểm tra lại ấy, nên cô ấy dẫn một đám y tá ngày ngày trốn ngoài cổng đợi cháu, nói muốn xem thử cháu có dẫn ảnh đế Đào đến cùng không, nếu có thì mấy cô ấy sẽ xin chữ ký của ảnh đế Đào, còn không thì sẽ nhờ cháu xin giùm, mấy cô ấy thích ảnh đế Đào lắm.”
Trình Hề: “…….Vâng, vậy hôm nay không gặp được chị Kim rồi.”
Viện trưởng Phùng: “Tiểu Hề, cháu đừng buồn, mấy cô ấy cũng sùng bái cháu lắm.”
Trình Hề cứ tưởng câu tiếp theo ông sẽ nói là “Nhưng vì cậu hay đến đây, quá chai mặt rồi, nên mấy cô ấy mới không muốn xin chữ ký”, kết quả lại nghe thấy ông nói: “Mấy cô ấy nói cháu hốt được ảnh đế Đào, đúng là một con cá koi thời nay!”
Trình Hề: “……..”
Cả đời này cậu cũng chẳng muốn gặp lại chị Kim nữa.
Nhưng nói đùa thì nói đùa, việc kiểm tra lại vẫn phải tiến hành như bình thường. Trình Hề kể lại hiện tượng lạ có thể ngủ ngon khi ở bên cạnh Đào Thời Diên cho viện trưởng Phùng nghe, viện trưởng Phùng bảo cậu đi chụp CT và MRI não.
Sau khi lấy được hai cuộn phim chụp X-quang, viện trưởng Phùng quan sát một lát rồi nói: “Mô não không có gì thay đổi, nhưng thần kinh lại hoạt động tốt hơn trước đây rất nhiều. Gần đây cháu có ngủ một mình không? Hay là toàn ngủ cùng người yêu cháu?”
Viện trưởng Phùng hất cằm về phía Đào Thời Diên đang đứng chờ bên ngoài.
Sao tự nhiên lại dùng xưng hô đó thế, Trình Hề hơi xấu hổ, cậu nhìn Đào Thời Diên rồi nói: “Tháng trước phần lớn thời gian đều ngủ một mình, mấy ngày gần đầy thì…. ngủ cùng người yêu cháu.”
“Chất lượng giấc ngủ của tháng trước so với lúc chưa quen người yêu cháu thì cái nào đỡ hơn, hay là không có thay đổi gì rõ ràng?”
Trình Hề chưa từng so sánh chúng với nhau, cậu nhớ lại mấy giây rồi nói: “Giờ tốt hơn trước đây nhiều. Trước đây đã không ngủ được lại còn hay mơ thấy ác mộng, giờ tuy hơi khó ngủ nhưng không còn mơ thấy ác mộng nữa.”
Viện trưởng Phùng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì đúng rồi.”
Dừng một chút, viện trưởng Phùng lại nói tiếp: “Trong đại não của con người có một chất điều khiển hệ thần kinh trung ương, gọi là dopamine, nó là chất dẫn truyền thần kinh catecholamine giúp tế bào truyền các chất hóa học xung động. Dopamine có liên quan đến cơ thể và cảm xúc của con người, nó có thể xử lý các hoạt động học tập, vận động, trí nhớ, sự chú ý và cảm giác ‘tưởng thưởng’, khích lệ cho chủ thể. Nói một cách đơn giản, nó có tác dụng điều tiết cảm xúc nhất định.”
“Chú đoán người yêu cháu có đặc điểm gì đó có thể kích thích dopamine của cháu, điều chỉnh được chứng trầm cảm trong tiềm thức khi ngủ. Nhưng chứng mất ngủ nguyên phát là một nan đề mà khoa học chưa có lời giải, những gì chú nói chưa chắc đã chính xác, giai đoạn này chú chỉ có thể nhìn ra bệnh tình của cháu đang chuyển biến tốt, còn về việc bao giờ mới khỏi hẳn, thì phải từ từ quan sát.”
“Kích thích dopamine…..” Trình Hề không hiểu nguyên lý y học nên chỉ khẽ lẩm bẩm một câu, sau đó mới chợt phản ứng lại, mới vừa rồi viện trưởng Phùng bảo cậu có ‘chuyển biến tốt’!
Nên là…. Trình Hề nuốt một ngụm nước miếng: “Viện trưởng Phùng, chú nói chứng mất ngủ của cháu có hi vọng chữa khỏi, là thật ạ?”
“Không phải là có hi vọng chữa khỏi,” viện trưởng Phùng mỉm cười trả lời: “Mà là cháu đang trong quá trình điều tiết, sau khi điều tiết xong, cháu có thể đi ngủ như người bình thường rồi, chỉ là không thể xác định được thời gian điều tiết mà thôi.”
Bị mất ngủ hơn mười năm, giờ bỗng nhiên nói có khả năng chữa khỏi, trong nhất thời Trình Hề chẳng thể nào tin nổi. Mãi cho đến khi ra khỏi bệnh viện, bước vào gara, cậu mới tỉnh lại từ trong sự hoảng hốt.
Lúc mới nhận chữa bệnh cho Trình Hề, viện trưởng Phùng vẫn còn là một bác sĩ nhỏ, bây giờ đã trở thành viện trưởng rồi.
Bệnh nhân mắc bệnh mãn tính nhiều năm có cơ hội khỏi bệnh, viện trưởng Phùng cũng vui mừng không kém gì Trình Hề, nên ông tiễn cậu nhóc bệnh nhân mà mình nhìn từ bé đến lớn ra tận gara.
“Viện trưởng Phùng,” trước khi lên xe, Trình Hề nói cảm ơn: “Cảm ơn chú vì luôn lo nghĩ cho bệnh tình của cháu.”
“Đừng cảm ơn chú, cảm ơn cậu ấy đi. Tiểu Hề, phải sống thật tốt đấy nhé.”
Theo hướng viện trưởng Phùng chỉ, Trình Hề nhìn thấy Đào Thời Diên tay trái thì cầm tấm CT, tay phải đang khởi động ô tô.
Trình Hề sửng sốt một lát rồi lập tức gật đầu, ý cười đâm thẳng xuống đáy lòng.
.
Trong khoảng thời gian trước tết nguyên đán, Trình Hề và Đào Thời Diên luôn ở bên nhau, vốn tạm dừng công việc là để nghỉ ngơi, nhưng hình như cũng chẳng nghỉ ngơi được là bao. Đào Thời Diên kéo cậu đêm đêm hoan ca, làm đến mức eo lúc nào cũng nhức mỏi, giọng thì khàn.
Ngày 28 tết, Đào Thời Diên phải về quê mua đồ mừng năm mới với gia đình, Trình Hề rốt cục cũng được sống lại, lau nước mắt cuốn chăn cuốn chiếu chạy về nhà, lần đầu tiên mới hiểu được thế nào là ‘trên đời này chỉ có baba là tốt nhất’.
Sau này cậu sẽ ở trong biệt thự nhà họ Trình, không cmn ra ngoài ở nữa!!!
Tặng hết quà tết cho bạn bè, 29 tết, Trình Hề đến nghĩa trang tảo mộ cho mẹ như trước đây.
Trong linh đường, hoa bách hợp trên bàn thờ vẫn còn mới tinh, bài vị và lư hương được lau chùi cẩn thận không dính một hạt bụi nào. Trình Hề ngồi trên mặt đất, mở ảnh của Đào Thời Diên ở trong điện thoại ra: “Mẹ ơi, con tìm được người bầu bạn cả đời với mình rồi, con cho mẹ xem ảnh trước đã nhé, sau này có cơ hội con sẽ dẫn anh ấy tới đây…. phải, anh ấy là người mà trước kia con từng nhắc với mẹ đó.”
“Nhưng mà anh ấy cũng là đàn ông, mẹ không để ý chứ? Chắc là không để ý đâu, mẹ dịu dàng vậy mà,” Trình Hề nhỏ giọng nỉ non: “Hơn nữa anh ấy thực sự rất ưu tú, anh ấy là người giỏi nhất trên đời. Con nói thế có lẽ mẹ không tin đâu, nhưng đợi gặp được anh ấy rồi mẹ sẽ biết, anh ấy đối xử với con tốt lắm, mẹ chắc chắn sẽ thích anh ấy.”
“Tình hình của cha thì không cần con báo đâu nhỉ, chắc chắn cha đã nói cho mẹ biết rồi. Không biết ông ấy đến thăm mẹ lúc mấy giờ nữa, con chưa tình cờ gặp cha ở đây bao giờ cả.”
“Con dần dần phát hiện, thật ra con người của Trình Lập Quốc không tệ, không phải là không thèm để ý đến con như trong tưởng tượng…….. con hơi hối hận vì từ trước tới giờ luôn cãi nhau với ông ấy, luôn không chịu tìm hiểu kỹ về ông ấy, hy vọng bây giờ vẫn chưa quá muộn….”
Mỗi lần tới nghĩa trang Trình Hề đều ở đó đến khi rất muộn, hôm nay cũng vậy, mặt trời xuống núi cậu mới về.
Kết quả vừa về đến biệt thự, trong nhà bỗng nhiên có thêm nhiều người hơn hồi sáng. Trình Hề cẩn thận phân biệt một lúc mới nhận ra bọn họ là mấy đầu bếp nấu món cay Tứ Xuyên năm ngoái tới nhà nấu bữa tiệc tất niên.
Dì Viên sợ dọa đến cậu, nên vội vã chạy đến: “Đừng sợ nhé Tiểu Hề, ngày mai bọn họ nấu ăn xong là sẽ rời đi ngay.”
Trình Hề “Vâng” một tiếng: “Con có ấn tượng.”
“Phải có ấn tượng chứ, đều là đội ngũ năm ngoái cả mà,” dì Viên mỉm cười lắc đầu: “Vốn có một đầu bếp không muốn đến, nhưng cha con sợ thiếu một người hương vị sẽ không đúng, sợ con chê không ngon bằng năm ngoái, nên cứng rắn dùng tiền đưa người ta tới đây.”
Trình Hề không nhịn được mà bật cười: “Thiếu một người thì cùng lắm thiếu mất mấy món thôi, chẳng liên