“Cậu hai, cậu muốn mang nó đi đâu vậy? Cẩn thận bị bỏng đó!”
Trong căn phòng bếp mờ tối của vùng quê, nhóc Đào Thời Diên đang dùng giấy bao xi măng gói kỹ bánh bao rồi nhét vào trong túi áo. Bánh bao nhân thịt vừa ra lò nóng hôi hổi, mềm mềm xốp xốp, cách một lớp giấy bao xi măng và một lớp áo khoác vẫn có thể ngửi được mùi hương thơm ngát.
Chắc em ấy sẽ thích lắm đây, Đào Thời Diên nghĩ.
Đào Thời Diên vừa đi ra ngoài, vừa quay về phía bên trái kệ bếp: “Dì Khương, con tới đầu thôn chút nha.”
Dì Khương đứng bên phải kệ bếp thở dài: “Tối qua trời mưa, ngoài đường hơi trơn đó, cậu đi chầm chậm thôi nhé.”
Đào Thời Diên không trả lời mà đẩy cửa ra, rất tự nhiên bước xuống khỏi bậc cửa. Nếu như không nhìn kỹ, thì hoàn toàn không phát hiện ra mắt cậu bị bệnh.
Chỉ có những vết sẹo trên chân mới biết được cậu đã ngã trên ngưỡng cửa này và đứng dậy không biết bao nhiêu lần, thì mới có thể tự do đi lại như người bình thường.
Dì Khương nói không sai, tối qua trời vừa mưa xong, đường đất ở nông thôn đâu đâu cũng có nước bùn, mới đi được mấy bước dưới chân Đào Thời Diên đã bắt đầu trơn trượt.
Cậu đút một tay trong túi để bảo vệ bánh bao, một tay khác thì nắm chặt thả xuống bên người để giữ thăng bằng, kết quả không cẩn thận giẫm phải một hòn đá nhỏ, nên bất giác giơ tay ra quờ quạng lung tung.
Đợi đến lúc đứng vững, cậu mới chậm rãi lắc cánh tay mình trong muộn màng —— chỉ có người mù mới luống cuống tay chân như lúc nãy.
Cậu không phải người mù, mà chỉ tạm thời không nhìn thấy gì mà thôi, sớm muộn rồi cũng sẽ bình phục, cậu không cho phép bản thân mình giữ thói quen như người mù.
Đào Thời Diên hít sâu một hơi, rồi đi càng cẩn thận hơn. Thỉnh thoảng cảm nhận được nước bùn bắn lên quần, lông mày cậu sẽ nhíu chặt cực kỳ lâu.
“Ụm ~ bò ~” mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng của đàn bò, tâm trạng của cậu lập tức rơi xuống đáy vực.
Vì điều đó có nghĩa là nếu đi tiếp, thì sẽ ngửi thấy mùi làm người ta khó mà chịu nổi —— phía trước chắc chắn chỗ nào cũng đầy phân bò.
Mặc dù từ nhỏ sống trong thành phố, nhưng cậu không có tâm lý chống đối với điều kiện sống khó khăn ở nông thôn, điều duy nhất làm cậu khó chịu là vệ sinh môi trường và phân động vật.
Cậu có bệnh sạch sẽ hơi nhẹ, không chịu nổi việc quần áo của mình bị bẩn, càng không chịu nổi việc trên người mình có mùi khó ngửi.
Đào Thời Diên do dự một lát, cậu nắn nắn bánh bao ấm áp trong túi áo, cuối cùng vẫn cất bước đi tiếp.
Tiếng của đàn bò kéo dài mãi đến đầu thôn, đợi đến lúc bịt mũi đi được đến bức tường của ngôi nhà đầu tiên ở cửa thôn, cậu cũng sắp bị ngạt thở luôn rồi, nếu không phải do đôi mắt đang được bịt kín, thì giờ sợ là mặt đã dính đầy nước mắt.
Cậu gõ gõ tấm cửa sổ thủy tinh lớn bằng miệng bát.
“Anh tới rồi!” Một lát sau, giọng nói hơi khàn khàn của nhóc con vang lên: “Muộn hơn hôm qua một chút, anh nằm nướng trên giường đấy à?”
Đào Thời Diên chưa bao giờ ngủ nướng, lười tranh luận với nhóc con, nên cậu im lặng không nói gì, mà lấy bánh bao từ trong túi ra rồi lần mò đưa đến bên cạnh cửa sổ.
Mùi thơm nóng hổi bay vào trong xoang mũi, Trình Hề hai ngày nay ăn không ngon miệng lập tức nuốt nước miếng, nhưng không nhận lấy bánh bao ngay, mà kéo cổ tay áo của Đào Thời Diên: “Đứng xa như vậy làm gì, em không nhìn thấy anh, đứng lại gần em một chút.”
Vị trí cửa sổ khá thấp, chỉ đến ngực của Đào Thời Diên. Đào Thời Diên nghe lời tiến lên trước một bước, Trình Hề chợt nhận ra vẫn không nhìn thấy cậu, mà chỉ có mấy cái cúc áo sơ mi đập vào mặt mình thôi.
Trình Hề: “……..”
Bực mình ghê, tên này dựa vào cái gì mà cao như vậy?
Bởi vì hôm trước ‘người nhà’ thả nhóc ra ngoài, rồi hỏi nhóc có muốn gọi bọn họ là cha mẹ không, nhóc không chịu nói gì, nên hai ngày nay Trình Hề chỉ được uống nước, chứ không có cơm ăn.
Nhóc không sợ mình chết đói, dù sao thì ‘người nhà’ cũng tốn một mớ tiền mới mua được nhóc, không thể vì nhóc không mở miệng gọi mà để cho nhóc chết được.
Nhưng đang tuổi ăn tuổi lớn, hai ngày không được ăn cơm thật sự rất khó chịu, nhìn bánh bao, Trình Hề nuốt một ngụm nước miếng, bụng cũng hăng hái mà kêu ọt ọt.
Tai Đào Thời Diên rất thính, sau khi nghe thấy tiếng động thì mím chặt khóe môi: “Nhanh ăn đi, để thêm lát nữa là nguội đó.”
“Cười cái gì mà cười, đó là tiếng em dịch ghế ý,” ỷ vào việc đối phương không nhìn thấy, Trình Hề nói dối tỉnh bơ: “Anh ăn chưa? Chúng ta ăn chung nhé.”
Đào Thời Diên: “Anh chỉ đem theo hai cái bánh bao thôi.”
“Anh một cái em một cái,” Trình Hề xé ngay chính giữa túi giấy: “Vừa đẹp luôn.”
Bụng đã đói đến mức kêu ọt ọt rồi mà vẫn sẵn lòng chia cho cậu một nửa, Đào Thời Diên hơi sửng sốt. Cậu muốn nói mình không cần, nhưng lòng bàn tay đã truyền đến xúc cảm ấm áp, tiếp đó bàn tay nhỏ nhắn mềm mại vỗ vỗ lên cánh tay cậu: “Nè, anh ăn đi.”
Đẩy qua đẩy lại nữa thì bánh bao sẽ nguội mất, Đào Thời Diên hết cách, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nhưng cậu không có thói quen ăn ở nơi toàn là mùi hôi thối, nên chỉ cắn một miếng tượng trưng thật nhỏ, rồi hỏi: “Giọng em sao khàn thế.”
Mấy giây sau, nhóc con mới ậm ờ trả lời: “Có, có lẽ là tối qua ngủ không đắp chăn, nên hơi bị cảm.”
“Chỗ anh có thuốc, lát nữa về sẽ lấy cho em.” Nghe tiếng nhai nuốt ngấu nga ngấu nghiến của nhóc con, tâm trạng bị mùi hôi thối làm sa sút bỗng dưng trở nên tốt hơn nhiều, giọng của Đào Thời Diên cũng nhẹ hơn.
“Không cần, em…. khụ, khụ khụ, khụ khụ khụ…”
Nói được nửa câu, tự nhiên Trình Hề ho sặc sụa!
Đào Thời Diên biết do đối phương ăn nhanh quá nên bị nghẹn, theo bản năng muốn tìm nước cho nhóc uống, nhưng xoay người rồi mới phát hiện ra mình không có nước.
Duỗi cánh tay vào trong cửa sổ, muốn vỗ lưng thuận khí giúp đối phương, nhưng cửa sổ thực sự quá nhỏ, cậu hoàn toàn không chạm được vào lưng đối phương.
Làm sao bây giờ………
Tiếng ho của nhóc con càng lúc càng lớn, Đào Thời Diên sốt ruột đến mức mặt nhăn hết cả lại, cuối cùng chỉ có thể lần mò lên trên, dùng sức bóp lấy hai má Trình Hề ——
Miếng bánh nghẹn trong cổ họng thuận thế trào ra, nhổ hết lên tay Đào Thời Diên.
“Phù…..” rốt cục cũng có thể thở được, Trình Hề chống bên bệ cửa sổ hít một hơi thật lớn, đợi đến lúc trước mặt trở lại bình thường, nhóc mới nhận ra mình đã phun đầy tay người ta.
Nhóc vội vàng kéo vạt áo lên vừa lau tay cho người ta vừa xin lỗi: “Anh ơi em xin lỗi, làm bẩn tay anh rồi.”
Nhưng Đào Thời Diên giống như là không nghe thấy, cậu đang nhớ lại xúc cảm ban nãy bóp má nhóc con: “Mặt em bị sưng?”
Cậu từng chạm vào hai má của nhóc con, có chút thịt, nhưng hoàn toàn không phù lên giống như hôm nay.
Trình Hề biết không giấu được nữa, nên “Ừ” một tiếng: “Sưng lên rồi.”
“Bị sao thế?”
Còn có thể bị sao được nữa, bị người nhà đánh chứ sao. Nhưng Trình Hề không nói thật, mà chỉ nói: “Ngã từ trên ghế xuống.”
Mấy giây sau, nhóc lại bổ sung: “Không đau chút nào, thật đó, anh đừng có thương hại em.”
Có một số người trời sinh không giỏi nói dối, ví dụ như Trình Hề, mỗi lần tìm cớ đều rất sứt sẹo.
Sứt sẹo đến nỗi Đào Thời Diên mới 11 tuổi cũng có thể nghe ra là đang nói dối, thậm chí rất nhiều lần cậu muốn hỏi đối phương rằng có phải người nhà ngược đãi nhóc không. Nhưng thái độ chống cự của nhóc con quá rõ ràng, nên cậu chỉ có thể vứt bỏ những ý nghĩ kia, mà giả vờ tin lời nói dối của nhóc.
Lần này cũng vậy, Đào Thời Diên rụt tay lại, đưa bánh bao của mình cho Trình Hề, rồi đứng dựa vào tường nói sang chuyện khác: “Hôm nay ngoài trời ra sao, em kể cho anh nghe đi.”
“Vâng,” Trình Hề nằm nhoài bên bệ cửa sổ, giọng khàn khàn nhưng rất ôn hòa: “Hôm nay bầu trời trong xanh và mây nhiều ơi là nhiều, đám mây bên trái kia nhìn như một chú mèo ấy, còn đám mây bên phải….. ôi nó giống hệt như cánh gà nướng của KFC luôn!”
“Tối qua trời mưa, nên giờ trên mặt đất đầy nước bùn, nhưng mà không nhiều lắm đâu, mấy bông hoa màu đỏ màu vàng màu tím ở bên đường bị ướt nên trông đẹp lắm ạ.”
“Ở ngay trước mặt em, chỗ cọc gỗ ý, có một con bò đang nằm úp sấp trông rất già. Đuôi của nó cứ ve vẩy qua lại, à có hai con chim đang nhảy tới nhảy lui trên lưng nó nữa kìa……”
Đào Thời Diên càng nghe càng ngạc nhiên, cậu bắt đầu tự hỏi liệu những gì mình nghe được có giống với cảnh tượng mà Trình Hề nhìn thấy không.
Đặc biệt là chỗ con bò ấy, lúc tới đây rõ ràng cậu nghe thấy tiếng cả đàn bò kêu. Không cần Trình Hề nói, cậu cũng có thể tưởng tượng ra được khung cảnh đó —— một đàn bò bẩn thỉu giẫm trên nước bùn, vừa đi vừa thải phân, vừa đi vừa thải phân………
Tên nhóc này, lừa cậu làm gì?
“Này….. mấy giờ rồi?”
Đào Thời Diên đang nghi ngờ, thì bị người trong ngực dùng sức đẩy một cái. Mở mắt ra, khuôn mặt của cậu thanh niên trước mắt dần dần trùng khớp với khuôn mặt non nớt ban nãy, bấy giờ anh mới hiểu hóa ra mình vừa nằm mơ.
Hôm nay là kỷ niệm 2 năm anh và Trình Hề yêu nhau, sau khi trải qua sóng gió về việc mối quan hệ của hai người bị lộ, sự nghiệp của Trình Hề ngày càng phát triển, công chúng cũng bắt đầu chấp nhận quan hệ của hai người bọn họ.
Còn Đào Thời Diên thì dần dồn hết tâm sức vào hoạt động của công ty, nửa năm trước phòng làm việc của Đào Thời Diên chính thức đổi tên thành Nham Hi Media, lấy chữ đồng âm với tên của hai người, ngụ ý giống như một cây đại thụ sinh trưởng trong khe đá, tìm kiếm hy vọng trong tuyệt vọng.
Tháng trước, Nham Hi Media chính thức được niêm yết trên phòng giao dịch NASDAQ, Đào Thời Diên phải bận rộn ở bên đó tròn một tháng mới trở về.
(NASDAQ, nguyên văn là National Association of Securities Dealers Automated Quotation System là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn thứ hai tại Hoa Kỳ hiện nay, chỉ sau NYSE. Với khoảng 3.200 giao dịch hàng ngày tại sàn, NASDAQ hiện là sàn giao dịch lớn nhất thế giới.)
Hai năm qua, những chỗ nên chơi bọn họ đã chơi hết, những thứ nên ăn bọn họ cũng đã ăn sạch sành sanh, nên thống nhất quyết định không ra ngoài vào ngày kỷ niệm nữa, mà chỉ ở nhà đơn giản nấu mấy món ăn, tiện thể mở livestream luôn —— đã hứa thì phải trả nợ, sau khi fans cứ đuổi theo đòi mãi không thôi suốt một năm rưỡi, hai người rốt cục cũng không chịu nổi nữa, quyết định mở livestream kể về câu chuyện tình yêu của bọn họ cho fans nghe.
Nhưng ngọn nguồn khởi đầu cho mối quan hệ của hai người đã được Trình Hề viết thành một bài hát, hơn nữa những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm Đào Thời Diên toàn lên weibo show ân ái, fans hâm mộ đã thuộc nằm lòng câu chuyện tình yêu của hai người rồi. Nên so với kể lịch sử yêu nhau, thì hôm nay càng giống như cuộc nói chuyện phiếm với fans hơn.
Buổi livestream kết hợp của bọn họ cũng là một trong những dự án lớn của nền tảng này. Nền tảng đã xác nhận ngày và giờ livestream của