Tôi Cũng Muốn Hạnh Phúc

Chương 19


trước sau


Bọn họ lao lên đè ép cậu xuống giường một cách thô bạo. Tay của cậu bị siết chặt rất đau, cậu cố gắng vùng vẫy. Một người vệ sĩ theo tay họ đưa một sợi dây thừng. Quần áo bị lột sạch, cơ thể trần trụi dưới nhiều con mắt. Cậu đương nhiên là ngại đến đỏ mặt.
"Nếu em đã xác định làm đĩ thì chuyện phơi bày cơ thể là điều hiển nhiên" Hạ Sơn cười nửa miệng
"Buông ra đồ khốn nạn" cậu trừng mắt lớn.
Một sợi dây thừng rất dài và thô rát cứ thế mà quấn chặt lấy cậu. Một đoạn dài quấn hai tay nhưng có giữ đủ khoảng trồng, lại thêm một đoạn siết lấy eo cậu.
Kéo dài hơn là quấn chặt hai bên đùi cậu, sau cùng là hai mắc cá chân rồi treo dây lên cái móc trên trần. Cậu giống như một con cua bị kẹp chặt tứ chi muốn vùng vẫy cũng không được.
"Không ngờ lại đẹp vậy" Nguyên Lai vỗ tay một cái
"Ra ngoài" Tịch Vi vẫy tay một cái tất cả đều cuối đầu đi ra.


"Triển thôi" Hạ Sơn ngồi trên ghế gác chân một bên mang dáng vóc của kẻ cao thượng. Hai người kia cởi bỏ quần áo trên người. Bắt đầu trèo lên người cậu, lấy một ít gel bôi bên ngoài rồi nhắm chuẩn chực chờ trước cửa.
"Lâu rồi không làm em, nhưng hẳn tên Zay đó cũng thỏa mãn em không ít"
"Im miệng..aaaa" bọn họ rốt cuộc có thể tàn ác đến mức nào khi mà một lần cho cả 2 vào.
Máu, máu tướt ra theo từng kẽ nhiễu xuống.
"Aa...cùng lúc đi" Tịch Vi nhấn mạnh hơn.
Hai người này dùng sức di chuyển bên trong, chèn ép tất cả qua hai bên. Cậu đau quá, hai tay nắm chặt sợi dây thừng.
"Aaaa...hah...ư...đau...aaaaa...đủ rồi"
*chát* họ đánh mạnh lên mông cậu, in hằng 5 dấu tay.

Hai người này sức lực kinh khủng liên tục đẩy vào trong cậu, khi cậu đã bắn lần thứ 2 muốn ngất đến nơi thì đột nhiên họ dừng lại sau đó nói nhỏ gì đó. Rồi lại tấn công đột ngột khiến cậu giật mình cong người, hai đợt tinh dịch nóng hổi rót tràn đầy bên trong cậu.
"Aa....ư...khó chịu quá..." cậu muốn ép mấy cái này ra nhưng bị dồn chặt vào hơn.
"Xong rồi đó." Nguyên Lai vuốt mái tóc lên.

"Hạ Sơn, cậu có cần giải quyết không? Thời gian tinh trùng đi vào trứng rất nhanh nên có thể là cậu ta đã mang thai rồi đó" Tịch Vi nói.
"Ừ, tới tôi" Hạ Sơn lao tới như một con thú hoang bị bỏ đói. Điên cuồng cắn, điên cuồng đâm rút. Cậu chịu không nỗi muốn cắn lưỡi tự vẫn nhưng nghĩ lại đứa con ấy, cậu không nở.

Thời gian cậu bị Hạ Sơn hành hạ là không ít, cậu mệt mỏi lắm rồi. Cơ thể như bị ai đó bóp chặt đến nghẹt thở.
Giải quyết xong 2 lần thì bọn họ

lại quyết định chơi như đêm đó.
"Aaaaaaaa...." cả 3 cùng tiến vào, cảm giác này cậu không muốn nhận lấy thêm một lần nào nữa. Quá đau đớn, quá nhục nhã, sự dày vò này đến bao giờ mới dứt đây. Đến khi cậu đã ngất xỉu hoàn toàn thì mới được buông tha. Dưới cái nhìn chất đầy sự khinh bỉ kèm với lời nói như con dao đâm từng nhát vào tim gan cậu. Nước mắt thấm đẫm cả gối, mái thấm dài trên giường.
"Lâu rồi mới thoải mái như vậy...ha" Nguyên Lai mãn nguyện vuốt tóc.
"Xử lý thế nào đây?" Tịch Vi hỏi.
"Để đó, lát nữa bác sĩ đến là được." Hạ Sơn thản nhiên.

Sau đó ai về phòng nấy, Lợi Na đợi bọn họ đi hết mới trở vào bên trong, nhìn thấy cảnh tượng này khiến nước mắt cô không kìm được. Nhanh chóng tháo dây cho cậu.
"Cậu sao lại khổ thế này" cô sức nữ nhưng vì mấy hôm nay Hà Duy ít ăn nên đã gầy đi khá nhiều rồi. Cô có thể dễ dàng dìu cậu vào phòng tắm. Tắm táp sạch sẽ, nhẹ nhàng lau người, cô xoa xoa những vết hằn trên da thịt cậu.
Cũng may bác sĩ tới nhanh, đã kịp truyền nước và chích một liều thuốc dinh dưỡng cho cậu và xem xét khả năng đậu thai.

"Sao rồi. Cậu ta có mang thai hay không?" Tịch Vi và Nguyên Lai đồng hỏi.
"Rất tiếc lần này không có quả trứng nào đậu cả. Hãy cố gắng cho cậu ấy thoải mái tinh thần như thế trứng sẽ dễ nở nhanh và ra nhiều. Lúc đó mới dễ đậu thai nhanh nhất"
"Ừ. Tôi hiểu rồi. Về đi" Hạ Sơn đi vào trong nhìn Lợi Na đang ngồi bên cạnh chăm sóc cậu.

Nguyên Lai và Tịch Vi cười cười giỡn giỡn.
"Cậu thế mà nhanh thật. 1 phát trúng ngay. Bọn tôi chắc cũng phải 2 3 lần nữa"
"Ừ, số tôi là may mắn vậy đó. Rồi tên kia với con tôi thế nào rồi"
"Con của cậu chúng tôi tìm kiếm mãi không thấy. Còn tên kia hình như ra nước ngoài rồi"
"Càng xa càng tốt. Nhưng liệu đứa bé ở đâu?"
"Chắc chắn là không ra nước ngoài, khả năng tìm kiếm trong nước là rất cao. Rất nhanh sẽ tìm thấy. Đợi chờ là hạnh phúc mà" Nguyên Lai huých vai.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện