Sau ngày hôm đó, cậu như rơi vào hố đen không đáy. Mặc cho bọn họ nói gì thì nói nhưng cậu vẫn cứ thơ thẩn nhìn ra xa qua khung cửa sổ.
"Rốt cuộc em muốn điên đến bao giờ?" Hạ Sơn ghé sát đôi mắt vào nhìn cậu.
"Thả tôi đi" cậu dùng đôi mắt vô hồn đáp trả lại.
Hạ Sơn im lặng giây lát sau đó lấy ra một cái hộp ném lên chỗ cậu.
"Tối nay, 8 giờ mặc bộ đồ này đi theo tôi tiếp khách" lời nói lạnh lùng phát ra khiến trái tim cậu đau đớn không thôi.
Đợi Hạ Sơn đi ra, chỉ còn lại bóng dáng cậu thì cậu lấy tay đặt lên trái tim mình và bóp chặt nó lại. Sao nó lại không đau nữa vậy? Cậu cứ nghĩ họ sẽ giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho cậu ấy thế mà họ lại nhẫn tâm đến vậy.
"Con ơi, giờ này con đã ăn bánh ngọt với các cô chưa? Giờ này con có đang ở bên cạnh ba ba lớn của con không? Liệu con có khóc khi không gặp ba không? Ba nhớ con quá, nhớ con chết đi được....Zay ơi, em nhớ anh" cậu vừa khóc vừa nói.
Lúc này Nguyên Lai đi vào nói
"Con của em rất nhanh sẽ về đây. Lúc đấy sẽ yên tâm"
Nói rồi đi ra.
Cậu vừa tiêu hóa hết lời của Nguyên Lai nói liền chạy ra mở cửa. Cậu biết rõ bản tính của bọn họ ra sao, một khi đã nói thì sẽ làm. Mà làm những chuyện như vậy là rất nguy hiểm. Có thể đoạt lấy mạng người.
Cậu đừng trên lầu nói rất to, rất lớn để bọn họ đều có thể nghe thấy.
Tất cả người làm cùng với 3 người họ đứng bên dưới đều nhìn lên.
"Không, không. Tôi không cho phép các người đụng vào ba con họ. Tôi thề nếu các người dám đụng vào họ dù chỉ là một sợi tóc, tôi đây sẽ liều chết với các người" cậu nói lớn làm tất đều ngạc nhiên.
Cậu không ý thức được bản thân không có điểm tựa, ngay khi cậu nghiêng người một cái liền té xuống, cũng may dưới hành lang tầng 2 là một tấm tường dựng hình vòng cung đã đỡ lấy cậu.
"Này, em có sao không?" Tịch Vi chạy lên leo ra ngoài ban công ôm lấy cậu.
"Tôi xin anh, đừng đụng vào họ có được không? Tôi sẽ không nhớ đến họ nữa. Làm ơn tha cho họ đi" cậu khóc lớn trong vòng tay của Tịch Vi.
Cậu ngất đi và được đưa trở về phòng.
"Thế tối nay có bắt đi không?" Tịch Vi hỏi Hạ Sơn.
Hạ Sơn ngẫm nghĩ một hồi vẫn quyết định bắt ép cậu đi.
Cậu ngủ từ sáng đến tận chiều mới tỉnh, vừa tỉnh đã bị bắt đi tắm rồi ép xuống dưới nhà ăn cơm và sau đó vận động tay chân tránh việc cậu vừa lên giường đã kêu đau.
"Tôi muốn nghỉ ngơi, đi hết đi" cậu đóng cửa lại và nhốt bản thân trong bốn bức tường.
Bây giờ cậu phải làm gì