Trịnh Nhất An tất nhiên sẽ không dễ dàng thất thố, hắn chỉ tạm dừng vài giây.
" Tại sao tôi lại không biết là từ khi nào mình đã có nhiều hơn một người mẹ nhỉ? "
Tần Ý cũng chỉ tạm ngưng vài giây, sau đó liền nhanh nhẹn đáp trả: " Ai biểu tôi chỉ là một người vợ nhỏ đâu? "
Trịnh Nhất An: "...!"
Trịnh Nhất An cùng Tần Ý đối mắt, mắt to trừng mắt nhỏ.
Bên trong đôi mắt thiếu niên hiện lên vẻ ngây thơ bình thản, không hề có vẻ sợ hãi gì cả.
Trịnh Nhất An lần đầu tiên sinh ra loại tư vị không biết nên khóc hay cười.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tần Ý, trầm giọng nói: " Kỳ Lợi Á, cha tôi đã chết rồi.
" Giọng điệu của hắn không hề có một tia cảm xúc nào.
Tần Ý không nói gì, hàng lông mi là khẽ run rẩy.
Tìm không ra lời nào phản bác rồi à?
Không, không phải.
Trịnh Nhất An thật nhanh phản ứng lại, nhưng lần này hắn chỉ im lặng quan sát.
Trịnh Nhất An lại quay đầu, đem biểu tình của những người khác thu vào đáy mắt ―― Đám hải tặc khiếp sợ nhìn qua hắn cùng thiếu niên ―― Trịnh Nhất An liền biết, thiếu niên đã đạt được mục đích.
Bọn người kia đã hoàn toàn không chút nghi ngờ tin tưởng vào câu chuyện đó.
Thậm chí còn tự động bổ sung thêm mạch logic cho câu chuyện.
Câu nói "Cha tôi đã chết rồi" này dường như đã trở thành một loại ép buộc thiếu niên phải phục tùng hắn.
Cha tôi đã chết rồi.
Nên giờ cậu là vật sở hữu trong tay tôi.
Diễn biến hẳn là đã phát triển thành cái dạng ý tứ này rồi đi?
Trịnh Nhất An bỗng nhiên cười khẽ, hắn nhướng mày nhìn Tần Ý, khàn giọng nói: " Có quan hệ gì đâu? Hiện tại mặc kệ cậu là ai, đã kết hôn với ai, trong bụng có đứa con của ai, tôi đều không để bụng.
"
Tần Ý:?
Đây chắc chắn là một trận diễn xuất đối kháng!
Trong chốc lát, Tần Ý cơ hồ như muốn cho rằng Trịnh Nhất An đã bị tra tấn quá nhiều, đến mức sắp có xu hướng biến thái.
Nhưng ngay sau đó cậu liền bừng tỉnh đại ngộ.
Không, kia không phải gọi là xu hướng biến thái.
Kia là...
Trịnh Nhất An không có dứt khoác chỉ ra thân phận rõ ràng của cậu, hắn chỉ quay đầu nói với Bịt một mắt: " Ta hẳn là nên cảm ơn ngươi, nhờ người nên mới có thể đem người ta muốn đến trước mặt ta như thế này.
"
Bịt một mắt lúc này mới lấy lại tinh thần sau cú sốc.
Gã kích động vươn tay, muốn vỗ lên vai Trịnh Nhất An, nhưng mới duỗi tay ra được nửa đường thì bất chợt nhớ ra cái gì đó, nên liền đột ngột rút lại.
Bịt một mắt hưng phấn nói: " Vậy thì, ngài có thể dẫn người đó đi, chuyện trước kia chúng ta đã nói...!"
Ai quan tâm chuyện cậu ta là mẹ kế hay là cha ruột chứ!
Trịnh Nhất An nhàn nhạt nói: " Ta đã có kế hoạch.
"
Bịt một mắt nghe vậy liền gật đầu lia lịa, cũng không hỏi nhiều về kế hoạch là gì.
Sau đó Trịnh Nhất An lại đưa mắt nhìn về phía Tần Ý.
Tần Ý khẽ chớp mắt, bình tĩnh nhìn lại hắn.
Trịnh Nhất An tâm tư chuyển động, mở miệng phát ra âm thanh: " Sắp xếp đưa người vào phòng của ta.
"
Tần Ý:?
Ngài nghĩ kỹ rồi sao? Ngài xác định rồi???
Đám hải tặc phản ứng rất nhanh.
Bọn họ lập tức đi theo bước chân của lão đại, gật đầu lia lịa, liên tục nhấn mạnh: " Ngài yên tâm! Chúng tôi nhất định sẽ đem người thu xếp tốt cho ngài! Nhất định! Một hồi liền đưa ngài đi qua! "
Tần Ý không nói gì, nhưng To con đứng phía sau cậu lại không kìm lòng được.
" Không được! Các người làm sao có thể...!"
Dù sao thì đây cũng là người đã bỏ tiền thuê anh ta, nên bây giờ anh ta cũng được tính là bán công nhân (*).
(*) Bán công nhân: công nhân nhưng không hoàn toàn là một công nhân.
Nếu giờ xảy ra xung đột và bị thương, cố chủ (*) của anh ta chẳng phải là còn phải đưa bồi thường chi phí thuốc men sao?
(*) Cố chủ: người chủ thuê mướn.
Tần Ý lập tức nghiên đầu, cậu nhìn To con: " Đừng làm những chuyện vô ích, đừng đổ máu khi không cần thiết, bảo toàn sức lực, anh ở lại chờ tôi.
"
Vốn dĩ To con đã siết chặt nắm tay, nhưng khi nghe thấy lời cậu nói, anh ta từ từ buông lỏng hai tay ra.
Sau khi nói xong, Tần Ý nhìn về phía tên hải tặc bên cạnh, hỏi: " Phòng của hắn ở đâu? Mau đưa tôi tới đó.
"
Hải tặc:?
Trịnh Nhất An: "...!"
Sao tự nhiên phối hợp tích cực vậy? Không tiếp tục diễn nữa à?
" Ở bên này, tôi sẽ đưa cậu đến đó trước? " Tên hải tặc buột miệng, rồi cảm thấy lời này có gì đó không đúng lắm.
Chúng tôi là hải tặc a!
Sao không có chút uy hiếp nào đối với cậu ta vậy?
Hôm nay đã rơi vào tay chúng ta, ngươi sẽ không thể chạy trốn, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn...!Đến câu thoại này bọn họ còn chưa được nói ra đâu!
Như thế nào gã lại biến thành một người phục vụ rồi?
Tên hải tặc mờ mịt đưa Tần Ý vào phòng của Trịnh Nhất An.
Tần Ý: " Cảm ơn, phiền anh giúp tôi đóng cửa.
"
Tên hải tặc ngơ ngác đóng cửa giùm cho cậu.
Lúc này người không thoải mái lại bị thay đổi thành Trịnh Nhất An.
Hắn là một người nhạy bén và đa nghi, mặc dù hắn vẫn bình tĩnh đứng trước Bịt một mắt, nhưng trong đầu hắn đã bắt đầu suy đoán lung tung rằng thiếu niên sẽ giở trò gì trong phòng của hắn.
" Tiên sinh...!"
" Tiên sinh? "
Trịnh Nhất An quay đầu lại: " Hửm? "
" Tiên sinh, ngài có nghĩ rằng chúng ta có thể đánh bại quân đội chính quy của Mục đế quốc không? " Âm thanh Bịt một mắt có chút kích động.
Trịnh Nhất An tạm thời đè xuống suy nghĩ của mình, liếc nhìn Bịt một mắt.
Hắn chậm rãi nói: " Chỉ một hành tinh nhỏ như Tata tinh thì làm gì có quân chính quy chứ? "
" Cũng đúng! Có ngài hỗ trợ bày mưu tính kế và chỉ huy từ phía sau.
Chúng ta có khi còn muốn hơn trình độ của quân đội chính quy! " Bịt một mắt càng thêm kích động, gã chà xát hai tay.
Bịt một mắt chợt nghĩ đến thiếu niên bị bắt đưa đến phòng hắn.
Bịt một mắt suy nghĩ, tuy rằng nói cuồng-dâm thì có chút kỳ quái, nhưng quân sư nhân loại có bộ não cường đại như vậy, về phương diện này hẳn là cũng khác với người thường đi!
Vì vậy Bịt một mắt hỏi: " Ngài có cần chúng tôi chuẩn bị cho ngài cái gì không? "
Trịnh Nhất An: " Chuẩn bị cái gì? "
Bịt một mắt: " Là, là...ách! Là vật dụng dùng khi lăn giường! "
Trịnh Nhất An: "...!"
Hắn đưa tay ấn trán: " Không cần.
"
Mặc dù Trịnh Nhất An hoàn thành mọi khóa học sinh lý đúng hạn, nhưng hắn đã độc thân trong nhiều năm, nên không có nhiều kinh nghiệm thực tế cho lắm.
Ánh mắt ám chỉ cùng lời nói đầy mờ ám của tên thuyền trưởng hải tặc khiến hắn cảm thấy vô cùng cạn lời, phảng phất như một phạm trù xa lạ thuộc về thế giới khác vậy.
Trịnh Nhất An: " Việc còn lại ngươi hãy tự mình sắp xếp.
Ta về phòng trước.
"
Bịt một mắt: " Vâng vâng, không thành vấn đề! Ngài cứ đi đi...!"
Gã tỏ vẻ: Tôi hiểu mà:)
Trịnh Nhất An đang trên đường đi đến phòng mình và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hắn đã nghĩ rằng mới nãy mình không nên dung túng diễn theo Kỳ Lợi Á.
Sau khi hắn đẩy cánh cửa ra, cảm giác liền vô cùng khó tả.
Tần Ý không hề đối với phòng hắn động tay động chân
Tại vì việc này không có ý nghĩa cũng chẳng có lợi gì cho cậu cả.
Nếu cậu nhớ không lầm, trong dữ liệu do liên minh công bố, Trịnh Nhất An là một Alpha cấp S.
Còn về việc hắn ta sở hữu bao nhiêu cấp S thì không rõ.
( Kiểu là: cấp S, cấp SS, cấp SSS,...)
Nhưng điều có thể khẳng định ở đây là sức mạnh tự nhiên giữa Omega và Alpha có độ chênh lệch vô cùng lớn, nếu đối đầu trực diện với hắn thì đảm bảo 100% là Tần Ý sẽ không có cửa thắng.
Tần Ý cũng không có ý định làm bất cứ chuyện gì để chọc giận Trịnh Dịch An, chẳng hạn như động tay động chân trong phòng hắn.
Vậy thì Tần Ý phải làm gì đây?
Đương nhiên là muốn khiêu vũ bên cạnh bãi mìn của hắn rồi! (*)
(*) Khiêu vũ bên cạnh bãi mìn của hắn: bãi mìn ở đây được xem như là sự giới hạn của Trịnh Nhất An.
Câu này đại khái là Tần Ý sẽ hành Trịnh Nhất An bằng cách chọc ghẹo, khiêu khích hắn nhưng sẽ không chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn.
Nói chung là đem Trịnh Nhất An hố đến xoay vòng vòng ấy.
( Đây là theo ý mình hiểu á, chứ tác giả không có giải thích câu này, với lại mình lên diễn đàn kiếm thì cũng không có ai giải thích hết luôn:()
Khi Trịnh Nhất An bước vào cửa, những gì hắn nhìn thấy là Tần Ý đang ngủ trên chiếc giường của hắn.
Ngoài ra còn có nước và thức ăn mà bọn cướp biển vừa đưa đến.
Người máy bảo mẫu giơ cao hai tay đưa thức ăn tới cạnh mép giường.
Đó là một số món ăn vặt đang thịnh hành ở tinh tế.
Thiếu niên vô tư nhắm mắt ngủ một giấc thoái mải hưởng thụ.
Ngay cả khi nghe thấy tiếng mở cửa, cậu cũng không có tỉnh dậy liền.
Chỉ có hàng mi khẽ run động, gợi người liên tưởng đến cánh bướm đang vỗ.
" Kỳ Lợi Á.
"
" Hửm? " Tần Ý đáp, nhưng lại không có mở mắt.
Trịnh Nhất An đến gần một chút, lúc này mới nhìn rõ được là thiếu niên đã đổi mới hết toàn bộ đồ vật ( nệm, gối) trên giường.
Có lẽ là để xóa đi hương vị của Alpha ám trên đó.
Trịnh Nhất An càng cảm thấy khó chịu.
Thiếu niên trước mặt đã từng lợi dụng hắn, lừa gạt hắn, cuối cùng lại còn chán ghét pheromone Alpha trên người hắn nữa?!
" Xem ra cậu ngủ rất an ổn? " Trịnh Nhất An từ trên cao nhìn xuống Tần Ý, trầm giọng nói.
Tần Ý: " Ừm, giường ngủ bọn họ chuẩn bị cho anh rất tốt.
Lại còn chu đáo gửi đồ ăn tới nữa...!Ở đây rất thích hợp để nghỉ ngơi.
"
Trịnh Nhất An ánh mắt lóe lên, hắn hỏi: " Cậu đã ăn hết rồi? "
Tần Ý: " Ừm đã ăn, nó rất ngon.
" Cậu còn nghiêm túc bình luận: " Tôi chưa từng ăn đặc sản từ Phong Tượng tinh bao giờ.
Nó có vị hơi ngòn ngọt.
Tôi rất thích.
"
Trịnh Nhất An: "...!"
Xem ra hoàn toàn không dọa được cậu ấy.
Cậu ấy không sợ rằng trong thức ăn có độc sao.
Rốt cuộc Trịnh Nhất An không nhịn được thấp giọng hỏi: " Cậu không thắc mắc, tại sao tôi có thể sống sót trở về à? " Tần Ý lười biếng trả lời: " Bởi vì anh lợi hại? "
Trịnh Nhất An cứng họng.
Nhất thời cũng không biết là mình có nên vui vì lời khen này của thiếu niên hay không.
Mà khi đối mặt với lời khen (?) vừa rồi của thiếu niên, Trịnh Nhất An cũng không dám nói ra sự thật, rằng chính mình bị cậu hại rơi xuống và mắc kẹt ở một nơi lạ lẫm nào đó, trên người còn phải chịu biết bao nhiêu thương tổn.
...Cái mặt mũi (*) đáng chết của Alpha.
(*) Mặt mũi: Kiểu như là lòng tự trọng, cái tôi á.
Trịnh Nhất An không nói gì, Tần Ý lúc này mới chủ động hỏi.
" Tôi có thể xem cơ giáp của anh không? "
Xem rồi định đâm cho nó một nhát kiếm nữa à?
Trịnh Nhất An nhướng mày, sau đó cụp mắt xuống, che giấu sắc thái không rõ nơi đáy mắt, khàn giọng nói: " Bộ dạng nó bây giờ trông không được đẹp lắm.
Sẽ hù chết cậu, giống như đám người trước kia bị nó hù chết...!"
Tần Ý nghe xong, giọng điệu vẫn không hề dao động.
Cậu nói: " Hể vậy sao? Tôi không tin đâu.
"
Thái độ quá đỗi bình tĩnh kia bỗng khiến tâm tình Trịnh Nhất An vô cớ tốt lên một chút.
Trịnh Nhất An tùy ý kéo lấy một cái ghế ngồi xuống, nói: " Chờ tôi.
"
Rồi hắn chậm rãi rút từ trong tay áo ra.
Một con rắn cơ giáp với cơ thể đen tuyền phát ra ánh sáng ảm đạm, nó nằm gọn trong tay hắn.
Nhìn qua trông nó lại càng nhỏ hơn.
So với cái đuôi nhỏ dài ngoằn ngoèo, cái đầu to tròn của nó dường như bị mất trọng tâm.
Ngay khi nó cố rướn người ngước đầu lên, thì cái đầu của nó lại lắc lư loạng choạng và sau đó ngã nhào trở về.
Tần Ý từ trên giường ngồi dậy, vươn đầu ngón tay sờ lên đầu rắn nhỏ.
Một giây tiếp theo, lưỡi rắn liền thè ra.
Trịnh Nhất An cau mày.
Hắn cứ tưởng thiếu niên sẽ rút tay lại...
Nhưng Tần Ý vẫn không có động đậy.
Mặc kệ lưỡi rắn liềm một vòng ngón tay cậu.
Con rắn nhỏ dường như cảm nhận được sự cổ vũ, nó lại cố gắng vươn đầu về phía trước, muốn liếm cổ tay Tần Ý.
Nhưng đầu của nó quá nặng.
Chỉ mới vươn người về phía trước một chút liền bị ngã xuống một cái bụp.
Tần Ý nheo mắt, nâng lấy đầu của nó, sau đó ấn vào giữa trán, nhẹ nhàng xoa hai lần.
Trịnh Nhất An lúc này đã không còn thời gian để tự hỏi rằng thiếu niên trước mặt này có sợ con rắn của mình hay không.
Theo từng động tác của Tần Ý, hắn toàn thân giờ đang đắm chìm trong pheromone của Omega.
Phảng phất như thứ mà bàn tay thiếu niên đang xoa xoa lấy không phải là con rắn, mà là hắn.
Hắn thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay của thiếu niên.
Cả người giống như rơi vào biển ấm.
Lênh đênh ba chìm bảy nổi.
Tần Ý xoa trán rắn nhỏ hai lần, sau đó nhẹ nhàng nhấc nó lên lật lại.
Sau khi lật qua.
Mặt còn lại của thân rắn hiện ra trong tầm mắt.
Chỉ thấy những mảng vảy lớn rớt ra.
Để lộ phần máu thịt và khung xương máy móc bên trong.
Vết thương tuy dữ tợn, nhưng có một loại hình gì đó mà Tần Ý chưa từng thấy qua, máy móc lạnh lẽo kết hợp cùng máu thịt ấm áp tạo thành mỹ cảnh.
Tần Ý hoàn toàn đặt rắn nhỏ nằm vào lòng bàn tay mình.
Trịnh Nhất An đột nhiên nhất mắt, nhìn chằm chằm Tần Ý.
Khí chất ôn hòa và tao nhã của hắn như bị khóa chặt lại trong tích tắc, chỉ còn hương vị âm lãnh thâm trầm toát ra ngoài.
Đôi mắt hắn dường như cũng đỏ lên một ít
Tần Ý lật con rắn nhỏ.
Thân rắn đen tuyền nằm trên những đốt ngón tay trắng nõn thon dài của cậu tạo nên một vẻ đẹp khó tả.
Trịnh Nhất An bỗng nhiên nảy ra một ý niệm hoang đường.
Tựa như Omega mỹ lệ mỏng manh trước mắt này không phải là đang chơi với rắn.
Mà là với hắn.
" Ngươi trông thật đẹp.
" Tần Ý vừa nói vừa lấy ra một khối năng lượng.
" Nhưng thoạt nhìn cũng có chút đáng thương.
" Tần Ý nói xong liền đưa khối năng lượng vào miệng rắn nhỏ.
Chiếc lưỡi nhỏ lạnh băng của con rắn đầu tiên liếm lòng bàn tay của Tần Ý, sau đó đột ngột mở miệng ra.
Bao nhiêu vẻ dữ tợn của con rắn đều hiện rõ.
Miệng rắn có thể mở rộng đến mức nào?
Một người bình thường chỉ có thể mở tối đa là 30 độ.
Tuy nhiên, đối với loài rắn thì lại có thể mở rộng đến 130 độ, nhìn vào liền thấy rõ toàn bộ hàm trên, hàm dưới và xương vòm miệng, còn có bốn hàng răng sắc nhọn xếp đều nhau.
Con rắn ăn hết khối năng lượng.
Nhưng không hề phát ra tiếng nấc (*) nào.
(*) Tiếng nấc: giống tiếng ợ khi ăn no.
Tần Ý lại nhẹ nhàng sờ sờ đầu rắn nhỏ, hỏi: " Trên tàu hải tặc không có nguồn năng lượng sao? "
"...Có.
" Trịnh Nhất An miễn cưỡng điều chỉnh lại âm thanh: " Nhưng còn không đủ một ngụm cho nó ăn.
"
Tần Ý: " A...đám hải tặc này cũng thật nghèo.
"
Trịnh Nhất An: " Người ta sa cơ thất thế thôi.
"
Rõ ràng, hắn không hề đặt đám hải tặc kia vào mắt.
" Vậy tại sao Trịnh tiên sinh lại không trực tiếp trở lại liên minh? " Tần Ý hỏi.
Yết hầu của Trịnh Nhất An khẽ chuyển động.
Dĩ nhiên là do tôi chưa bắt được cậu rồi.
Huống chi...
" Tôi không hy vọng quặng mỏ kia sẽ rơi vào tay kẻ khác.
" Trịnh Nhất An nói.
Tần Ý:?
Tần Ý: " Cho nên hiện tại chúng ta sẽ đi đến quặng mỏ à? "
Trịnh Nhất An gật đầu: " Ừm.
" " Chúng ta sẽ tập hợp lực lượng trung kiên đi cướp đoạt quặng mỏ trước.
"
Tần Ý: "...!"
Chắc hẳn