Không lâu sau người của Chu Dịch Kình đã phát hiện ra nhóm hải tặc.
Thuộc hạ của Bịt một mắt cũng đồng thời phát hiện ra đám người kia.
Bọn họ quay trở lại phi thuyền, vội đi tìm Trịnh Nhất An, khẩn trương nói: " Phi thuyền phía trước có người canh gác.
Bọn chúng chắc là binh lính của Mục đế quốc? Chúng ta phải làm sao đây? "
Mấy tên lính đứng gác có diện mạo tương tự như bọn họ, hoàn toàn không phải là diện mạo của người bản địa ở Mục đế quốc.
Mà nhóm người kia cũng thường xuyên nhìn thấy người của nước mình rất nhiều, ở nước ngoài lâu lâu cũng nhìn thấy người có diện mạo hao hao người nước mình, nên nhất thời cũng không cảm thấy kỳ quái gì.
" Không ngờ đến nhanh thế.
" Trịnh Nhất An nói, nghiêng người nhìn lướt qua.
Bên cạnh hắn là Tần Ý.
Hắn hầu như không có ý định trốn tránh Tần Ý, thậm chí còn đặc biệt muốn cậu nhìn xem mỏ quặng này rơi vào tay hắn như thế nào.
" Kỳ Lợi Á, nghe xong ắt hẳn là cậu cảm thấy vui lắm nhỉ? Có thể cậu sẽ gặp lại Gltone.
" Trịnh Nhất An nhẹ giọng nói.
Hắn không có vạch trần thân phận Hoàng thái tử của Halls.
Dù sao nếu hắn vạch trần ra, thì nó cũng chẳng có lợi gì, có khi còn có hại với hắn.
Tần Ý không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại quay đầu hỏi: " Anh ghen à? "
Trịnh Nhất An: "...!"
Tần Ý vẫn kiên trì: " Lại định giết hắn? "
"Lại" là sao?
Bọn hải tặc nghe vậy mí mắt đều giật mạnh lên, bọn chúng thầm hô to Ôi mẹ ơi trong lòng!
Hoàn toàn nhìn không ra a! Một người ôn tồn lễ độ như vị tiên sinh đây mà lại vì tình giết người! Thật không biết đã có bao nhiêu người bị giết trước đây rồi?
Trịnh Nhất An không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám hải tặc, hắn buồn cười nhìn chằm chằm thiếu niên Omega trước mặt.
Đúng là hắn thực sự muốn giết chết Halls.
Nên lời nói của thiếu niên không có gì sai cả.
Nhưng đồng thời, câu nói này lọt vào tai người khác, nó sẽ lại được phủ thêm một hàm ý khác.
" Ừm, tôi sẽ giết hắn.
" Trịnh Nhất An ung dung cười đáp.
Hắn vẫn bước vào hố do Tần Ý đào sẵn.
Tần Ý đột nhiên loạng choạng chống đỡ bàn điều khiển, cắn chặt môi dưới nói nhỏ: " Anh thật độc ác...!"
Trịnh Nhất An nhướng mày.
Lẳng lặng chờ đợi những lời tiếp theo của cậu.
Tần Ý: " Ui da, bụng tôi đau quá.
"
Trịnh Nhất An nói: " Hử, cậu thấy đau sao? Kia muốn làm sao bây giờ? "
Bọn hải tặc còn chưa lấy được vợ, nên đã chăm người mang thai bao giờ đâu? Nhưng họ biết rằng Omega khi mang thai xác thực là rất mỏng manh.
Cho nên nếu đã kêu đau thì chắn chắn là đau thật!
Hơn nữa nó còn là một vấn đề lớn!
" Làm sao đây? Giờ đưa đến khoang y tế có ổn không? " Tên hải tặc hỏi.
" Có cần nhanh chóng đến gặp bác sĩ không? " Bọn họ lao nhao nói.
Trịnh Nhất An trong lòng biết rõ, hơn 50% là Kỳ Lợi Á đang muốn chạy trốn.
Trịnh Nhất An cười: " Vậy cậu ngồi xuống đi rồi tôi xoa xoa cho? "
Mấy tên hải tặc nghe thế liền lập tức ngậm miệng.
...Được rồi, tụi tôi chịu thua.
Đã thế này rồi mà vẫn thừa cơ hội chiếm tiện nghi!
Hèn chi ngài vẫn chưa đoạt được trái tim của mẹ nhỏ!
Tần Ý: "...!"
Thôi quên đi, chạy trốn không được thì mình đi nghỉ ngơi.
Tần Ý đảo mắt, nhìn thoáng qua trên màn hình giao diện điều khiển.
" Anh không xoa được đâu, có người tới kìa.
" Tần Ý hậm hực nói.
Trịnh Nhất An không chút nào sợ hãi, cúi đầu liếc mắt nhìn.
Trên màn hình hiểu thị ở gần đây có một đội ngũ nhỏ đang tiếp cận tinh cầu này.
Có lẽ đó là binh lính của Tata tinh hoặc Beiman tinh đang đóng quân, hoặc có lẽ là khác.
Trịnh Nhất An thu hồi ánh mắt lại, hỏi: " Cậu hiểu những tín hiệu hiển thị trên bảng điều khiển sao? "
Hắn tạm ngừng rồi nói tiếp: " Thời điểm tôi và Gltone động thủ ở trên phi thuyền lần trước, cậu đã học được nó, phải không? "
Vừa bất động thanh sắc tính kế hắn, lại vừa có thể vững vàng tiếp thu các hạng kiến thức về cách lái phi thuyền.
Đây đúng thực là một Omega mà hắn chưa từng gặp qua.
Thoạt nhìn vô cùng ôn nhu, nhưng cũng đủ tàn nhẫn.
Tần Ý cũng biết rằng mình không thể tiếp tục gạt được một con cáo già như Trịnh Nhất An, nên rất hào phóng gật đầu: " Ừm.
"
Cậu giơ tay gõ nhẹ lên bảng điều khiển trước mặt, nhẹ nhàng nói, âm thanh mà chỉ có hai người bọn họ mới nghe được: " Ngài xem, nếu một ngày nào đó ngài lại rơi xuống, thì tôi sẽ lái phi thuyền đến cứu ngài a.
"
Trịnh Nhất An nhất thời không biết là Kỳ Lợi Á đang muốn cứu hắn hay là đang muốn trù hắn rơi khỏi phi thuyền lần nữa.
Hắn quay đầu sang chỗ khác, muốn tránh đi ánh mắt của thiếu niên, hết lần này đến lần khác, đôi mắt kia lúc nào cũng ánh lên vẻ ngây thơ vô ( số) tội.
Có lẽ là do vừa rồi diễn xuất quá nhập tâm nên sắc mặt cậu lúc này vẫn trắng bệch, trên môi vẫn còn dấu răng.
Một dấu răng in trên đôi môi hồng nhạt.
Trịnh Nhất An ánh mắt không được tự nhiên dời đi, thấp giọng nói: " Kỳ Lợi Á, đã diễn thì phải diễn cho chót.
"
Hắn đưa tay đỡ lấy eo Tần Ý.
Tần Ý:?
Được, tùy ngài.
Dù sao bây giờ cậu chỉ mới vừa thành niên, vẫn chưa bắt đầu kỳ phát tình đầu tiên của mình, các pheromone của Alpha đối với cậu mà nói, còn lâu mới có được lực hấp dẫn mạnh như của cậu đối với bọn hắn được.
Tóm lại, người chịu khổ sẽ không phải là cậu.
Y như dự đoán.
Ngay khi bàn tay của Trịnh Nhất An chạm vào eo Tần Ý, hắn liền theo bản năng run rẩy một trận, sau đó mới từ từ kìm nén sự run rẩy đang dâng lên từ sâu thẳm trong tâm hồn mình.
Trịnh Nhất An mím môi, kiên cường chống lại loại bản năng của Alpha.
Gân xanh trên cánh tay hắn đều nổi lên.
Chẳng qua là bị áo sơ mi trắng che đi nên chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng một ít.
Hắn kéo eo Tần Ý sát lại, ôm lấy cậu bế lên.
Tần Ý:?
...Người này hóa ra lại là một kẻ hung hãn.
Trịnh Nhất An trực tiếp ôm lấy Tần Ý đặt ở trên sô pha.
Tần Ý mặt không đỏ, tâm cũng chẳng có gì sợ hãi.
Cậu ngẩng đầu lên nói: " Cảm ơn anh, tôi đã khá hơn nhiều rồi.
Giờ mà có thêm một bát nho thì còn gì tuyệt bằng đúng không? "
Trịnh Nhất An bị chọc giận tới cười ra tiếng.
Trịnh Nhất An vẫy tay ra hiệu, hắn vậy mà lại thực sự kêu bọn hải tặc mang nho ra cho cậu.
Tần Ý không nghĩ rằng điều đó cũng không tệ, có lẽ cậu nên quét sạch tủ lạnh của bọn hải tặc trước khi rời đi a.
Sau khi Trịnh Nhất An đặt Tần Ý xuống, hắn đứng bên cạnh cậu vài phút.
Hắn ta xem kỹ Tần Ý một hồi, rồi càng khẳng định hơn về ý định muốn mang cậu trở về liên minh.
Ít nhất, hắn sẽ sử dụng cậu để thực hiện một khóa huấn luyện giải mẫn cảm(*) với pheromone Omega...
(*) Giải mẫn cảm: Kiểu như là huấn luyện để thoát khỏi sự nhạy cảm với pheromone của Omega.
" Tiên sinh! " Tên hải tặc bên cạnh không nhịn được hỏi: " Còn, còn bọn binh lính của Mục đế quốc thì làm sao bây giờ? Làm sao để đối phó đây? "
Trịnh Nhất An lúc này mới nói cho bọn họ một chữ: " Chờ.
"
Hắn muốn xác nhận xem có Halls trong chiến đội đến tiếp theo hay không.
Tên hải tặc chỉ có thể nghẹn khuất đáp lại: " Ô, được, nghe theo tiên sinh.
"
Ai bảo thời điểm Trịnh Nhất An vừa mới gặp bọn họ, hắn liền hung hăng dạy cho bọn họ một bài học nhớ đời đâu?
Sau đó, hắn lại trợ giúp bọn họ đánh lui một băng đảng hải tặc khác.
Nó kiểu như là vừa mới đập bọn họ một trận xong thì liền phát kẹo táo cho ăn vậy.
Bọn hải tặc có không phục thì cũng bắt buộc phải phục.
Bây giờ tất cả bọn họ đều đang trông cậy vào IQ đỉnh cao của Trịnh Nhất An, sẽ dẫn bọn họ đến một đài vinh quang mới! Tiêu diệt hạm đội của Lục Tế!
Không mất quá nhiều thời gian.
Ba giờ sau, đội ngũ kia mới đến được tinh cầu này.
Bọn họ ngang nhiên xông vào, không giống như Trịnh Nhất An và nhóm hải tặc, nhóm người này có ngụy trang thêm.
Lúc này trên phi thuyền của bọn hải tặc, bọn chúng đã dâng kính rất nhiều vật phẩm cho "người mẹ nhỏ" mảnh mai của Dịch tiên sinh.
Chỉ trong một khoảnh khắc, bọn chúng không khỏi chân thành hy vọng rằng trong tương lai, Dịch tiên sinh sẽ có thể bớt cường thủ hào đoạt (*) hơn.
(*) Cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy thứ mình muốn, hiểu nôm na là cưỡng bức.
Ít nhất thì đừng có đi cưỡng-bức mẹ nhỏ.
Cái bối phận này quá cao.
Dịch tiên sinh là "tên gọi" của Trịnh Nhất An trong miệng của bọn họ.
Trong lúc đám hải tặc mặt mày toàn để rau quai nón đang đăm chiêu với vẻ mặt rầu rĩ, bỗng dưng bọn họ nghe thấy một tiếng nổ lớn.
" Đã xảy ra chuyện gì sao? "
" Bọn chúng đã phát hiện chúng ta rồi à? Kia là do bọn chúng đánh tới? "
Trịnh Nhất An quét mắt liếc bọn họ một cái, nói: " Thật rõ ràng, chính là đám người mới tới đang đánh nhau với những người đã đóng quân sẵn ở đây.
"
Trịnh Nhất An nói xong cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Đám người đang đóng quân ở kia là những người đến từ Mục đế quốc.
Còn cái đám người mới tới này cũng đang khoác lên mình bộ trang phục binh lính, so với trang phục binh lính của Mục đế quốc cũng không có gì khác biệt lắm.
Vậy tại sao quân phe ta lại đi đánh quân phe ta?
Kể từ khi Halls bắt đầu nắm quyền điều hành đế quốc, sự xuất hiện của hắn quả thật là đã tiêm vào Mục đế quốc một liều thuốc tăng lực cực mạnh.
Hắn trở thành linh hồn của Mục đế quốc.
Dân chúng ở Mục đế quốc vì hắn mà đoàn kết một lòng.
Trịnh Nhất An không cho rằng, những kẻ phản quốc lại xuất hiện nhanh như vậy ở Mục đế quốc.
Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất...
Trịnh Nhất An bỗng nhiên quay người đi về phía Tần Ý, bỏ lại một đám hải tặc đang ngơ ngác.
" Tin tức về khu mỏ, cậu còn nói với ai nữa không? " Trịnh Nhất An hỏi.
Tần Ý thong thả gõ nhẹ vào đầu của tiểu người máy.
Tiểu người máy lập tức giơ cái đĩa nhỏ trong tay lên, cho Tần Ý nhả vỏ nho vào.
Ngày nay, mặc dù công nghệ ngày càng tiên tiến, nhưng nho vẫn còn vỏ.
Đại khái là vì nỗi chấp niệm của các nhà khoa học về niềm vui khi được lột vỏ nhỏ đi.
Tần Ý liếm môi, sau đó mới ngồi thẳng người.
Đôi môi cũng nhuốm màu hồng tím của nho, sắc môi dường như đậm hơn.
Điều này khiến khuôn mặt đẹp như tranh của cậu càng thêm rực rỡ.
Điều này có vẻ hơi lạc điệu (*) với nét ôn nhu và ngây thơ vô tội của cậu.
(*) Lạc điệu: có biểu hiện không ăn khớp với một cái gì đó.
Tần Ý: " Đúng thực có chuyện đấy.
"
Nếu Chu Dịch Kình thực sự đến, thì bây giờ cậu có nói dối cũng vô nghĩa.
" Cậu đã nói với ai? "
" Chu Dịch Kình.
"
Con cáo già Trịnh Nhất An nghe xong liền cảm thấy hai mắt tối sầm lại.
Lá gan Kỳ Lợi Á quá lớn.
Chu Dịch Kình, Halls và hắn, hậu quả sẽ ra sao nếu bọn hắn cùng nhau động thủ?
Trên đời này, e rằng chưa từng có người nào dám tưởng tượng ra khung cảnh này.
Xét cho cùng, cấp độ Alpha của bọn hắn về cơ bản thì đã ngang bằng với vũ khí hạng nặng của đất nước.
...Không chừng sẽ còn có thêm cả Lục Tế?
Tần Ý nhếch môi, nghĩ thầm.
Nếu Chu Dịch Kình có thể dành thời gian đến đây, thì hắn ta và Lục Tế có lẽ là đã đạt được sự hòa bình ngắn hạn, hoặc thậm chí là đã hợp tác với nhau.
Dù sao, những thứ này tạm thời đều không nằm trong tầm kiểm soát của cậu.
Giờ đây cậu chỉ là một con người yếu đuối bị giam giữ trên phi thuyền của bọn hải tặc thôi a.
Trịnh Nhất An có thể một mình chiến đấu với ba người họ!
Cậu tin tưởng vào Trịnh Nhất An!
Nhất định là có thể! Ừm!
Tần Ý đổi tư thế ngồi trên ghế, trong miệng cắn một quả nho.
" Cậu cùng Chu Dịch Kình có giao tình gì?