Tóm tắt
Để tôi ngửi lại lần nữa.
==================================
"Nữ nhân" lùi lại ba mét.
Hắn cúi người, cứng ngắc đứng đó hồi lâu rồi mới từ từ duỗi thẳng thắt lưng như thể đã hoàn hồn trở lại.
Chiếc váy đen dài với phần xương cá biến dạng khiến hắn trông cao hơn hẳn.
Tần Ý không khỏi nghi hoặc.
Quách Khai lấy đâu ra niềm tin rằng gã có thể thu phục được "nữ nhân" này vậy?
" Trên người cậu có mùi rất thơm.
"
"Nữ nhân" đánh giá Tần Ý.
Sau khi bình tĩnh lại, "nữ nhân" hơi nheo mắt, vẻ mặt dịu đi một chút, hắn hỏi: " Là chất dẫn dụ đúng không? "
Ta cũng thật hy vọng đó chỉ là chất dẫn dụ.
Tần Ý bất mãn nghĩ.
Trước khi cậu mười tám tuổi.
Cậu đã nghĩ rằng mình có thể vui vui vẻ vẻ làm cẩu độc thân suốt đời thẳng cho đến khi một vụ nổ vũ trụ lớn xảy ra hủy diệt hết tất cả các sinh vật sống.
Và khi cậu chết đi, dòng chữ được khắc trên bia mộ của cậu sẽ là "Người này độc thân".
Những người khác cho rằng sự khuyết tật pheromone của cậu là một trải nghiệm kinh khủng khiếp.
Nhưng cậu lại cho rằng đó là điều tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Điều này cho phép cậu dễ dàng thoát khỏi quy luật hấp dẫn bẩm sinh giữa AO ( Alpha và Omega), cậu có thể tùy ý đi du lịch khắp nơi mà không cần lo bị Alpha cưỡng bức trong thời kỳ động dục và trên hết nữa là cậu không cần phải trở thành công cụ để sinh con đẻ cái.
Cậu có quyền tự do hiếm có nhất trên thế giới này.
Nhưng đến khi cậu thành niên thì tất cả những điều này đều đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Đầu tiên, trong kết quả thử nghiệm, có đến sáu Alpha mang độ trùng khớp cao tận 100% với cậu.
Và bây giờ lại có thêm một Alpha khác có thể ngửi thấy mùi pheromone của cậu.
Thật không vui chút nào.
Thấy Tần Ý không trả lời.
"Nữ nhân" liền tự cho rằng mình đã đoán đúng.
" Cậu đến từ Mục đế quốc à? Hay từ Liên minh? Hay...từ Viêm Hoàng đế quốc? " Hắn hỏi.
Viêm Hoàng đế quốc là đế quốc mà Tần Ý đang ở bây giờ.
Sở dĩ có cái tên này là vì thần dân ở đây được tương truyền rằng họ đều là hậu duệ của người Trung Quốc vào thời kỳ Trái Đất cổ đại.
Vào thời đó, người Trung Quốc được gọi là con cháu của Viêm Hoàng.
Vị hoàng đế đầu tiên của đế quốc, sau khi thống nhất lãnh thổ, đã gây ra một làn sóng điên cuồng theo phong cách retro ( phục cổ) và đặt tên cho đế quốc là "Viêm Hoàng".
Tần Ý bắt gặp ánh mắt của "nữ nhân".
Khi "nữ nhân" đang cẩn thận đánh giá cậu, thì cậu cũng đang tỉ mỉ đánh giá hắn.
Đánh giá từ cách hỏi của đối phương.
Hắn ta không thuộc về bất kỳ đảng nào trong ba đảng này.
Thậm chí...hắn ta còn có vẻ đặc biệt đề phòng với những người đến từ ba đảng này.
Phải là loại người như thế nào mà lại phải cảnh giác với cả hai đế quốc và liên minh cùng một lúc?
Hải tặc?
Tội phạm lừa đảo?
Hay là kẻ sát nhân của một tổ chức khủng bố nào đó?
Tần Ý cho rằng mấy cái khá giống nhau.
Dù sao, trông hắn ta cũng không giống với một người tốt cho lắm.
" Sao lại không trả lời? " "Nữ nhân" khẽ nhướng mày: " Sợ tôi ăn thịt cậu sao? "
Tần Ý lắc đầu, nhìn về phía những người hầu còn lại, nhẹ giọng nói: " Tôi đang nghĩ, nếu như lỡ Quách Khai trở lại, nhìn thấy chuyện này sẽ giết anh hay giết tôi.
"
" Cậu sợ hãi à? "
" Ừm.
"
Tần Ý đáp rồi sau đó chậm rãi cất kiếm năng lượng đi.
"Nữ nhân" quan sát loạt hành động vừa rồi của Tần Ý.
Có thứ tự đâu vào đấy, nhưng không thể che giấu được sự mới lạ.
Hẳn đây là lần đầu tiên cậu ta sử dụng thứ này đi.
" Tên tôi là Kỳ Lợi Á, tôi có thể bảo vệ cậu, nhưng cậu phải nói cho tôi biết cậu đã sử dụng chất dẫn dụ nào và cậu đến từ đâu? Tại sao cậu lại đến đây? Còn có, cậu tên gì? "
" Để bọn họ nghe thấy có sao không? " Tần Ý liếc mắt qua đám người hầu.
" Cậu có thể hỏi bọn họ xem là bọn họ sợ tôi hơn hay sợ Quách Khai hơn." Khi Kỳ Lợi Á nói điều này, hắn ta thậm chí còn không chớp mắt.
Đám người hầu nghe thấy liền cúi đầu run lẩy bẩy, hiển nhiên là bọn họ sợ hãi sẽ dẫm vào vết xe đỗ của tên hầu bị bẻ cổ lúc nãy rồi.
Tên hầu khi nãy đã mềm nhũn ngã xuống đất, chiếc cổ đã bị méo mó gục xuống, ở giữa tạo thành một cái hốc rỗng.
Thoạt nhìn rất đáng sợ!
Tần Ý: " A, được rồi.
"
Cậu khẽ gật đầu, mang theo một cỗ nhu thuận, đem đến cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng ôn nhu.
Cậu nói: " Tôi tên là Chu Nghệ.
"
" Chu? " Kỳ Lợi Á rất nhạy cảm với cái họ này.
Tần Ý: " Ừm, thật ra tôi là con hoang của Chu Dịch Kình.
" Giọng điệu của cậu rất bình tĩnh, nhưng ở khóe mắt cùng đuôi lông mày lại toát lên một vẻ buồn đau thương.
Kỳ Lợi Á sắc mặt cổ quái cười một tiếng: " Ha.
"
" Chu Dịch Kình có con ngoài giá thú sao? "
" Ừm.
" Tần Ý nhẹ gật đầu.
Cậu không đi quá sâu vào chi tiết về việc cậu đáng thương như thế nào.
Nhưng ngược lại, Kỳ Lệ Á cảm thấy độ tin tưởng của mình với thiếu niên đã tăng hơn chút.
Cái cách thiếu niên nhìn hắn với sự bình tĩnh và điềm đạm kia thật sự rất giống với Chu Dịch Kình.
" Còn về chất dẫn dụ, anh đã nghe nói đến thuốc thử A723 chưa? " Tần Ý lại lên tiếng.
" Nghe thật giống với chỉ số của pheromone.
"
" Ừm.
"
Kỳ Lợi Á đem con số này ghi tạc trong lòng.
" Tôi đến từ quốc