Tóm tắt
Hay là cậu gả cho tôi đi?
==================================
Tần Ý nôn khan vài tiếng, nhưng vẫn còn cảm nhận được mùi cay nồng nơi cổ họng và khoang mũi.
Cậu miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
Bởi vì nôn mửa quá nhiều nên toàn thân đều vô lực, lúc này nhìn qua, vành mắt cậu hơi hơi đỏ lên, trong mắt chảy nước ròng ròng.
Khóe mắt của cậu đều đã nhiễm một mảnh đỏ ửng.
Tựa hồ như đem một ít sắc màu điểm tô lên bức tranh thủy mặc.
Kết quả khiến người ta không thể rời mắt khỏi được.
Kỳ Lợi Á nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu và trong vòng chưa đầy năm giây, hắn đã nghe thấy thiếu niên trước mặt nói: " Cảm ơn anh, lần sau cảm phiền hãy tránh xa tôi ra.
"
Kỳ Lợi Á: "...!"
Kỳ Lợi Á: " Tất nhiên rồi, tôi cũng nghĩ vậy.
"
Tần Ý chậm rãi đứng thẳng người, dựa vào bàn ăn sau lưng, quay đầu nhìn người hầu bên cạnh.
Kỳ Lợi Á lùi lại ba bước.
Chân hắn dài, nên chỉ cần lùi một bước thì đã kéo ra một khoảng cách khá xa giữa cậu và hắn.
Cỗ pheromone mãnh liệt của Alpha đang bao quanh Tần Ý cũng liền bay tản ra môi trường xung quanh.
Kỳ Lợi Á quay đầu lại nhìn thẳng vào một tên trong số đám người hầu: " Đi mở cửa ra.
"
Người hầu run rẩy gật đầu rồi vội vã đi ngay.
Kỳ Lợi Á cúi đầu, tháo đôi găng tay đỏ sậm đã bị vấy máu ném lên người của tên hầu vừa bị hắn bóp cổ.
Rồi hắn chậm rãi đi ra ngoài.
Lúc hắn đi ngang qua con robot dạng trùng tộc, nó đã kịp chụp ảnh hắn và gửi cho Quách Khai.
Quách Khai đang chán nản xem tin tức thời sự, nghe thấy tiếng nhắc nhở liền quay đầu lại nhìn.
" Phụt.
" Quách Khai phun hết rượu trong miệng ra.
Gã ngồi thẳng dậy, nhìn chăm chú vào bộ váy xộc xệch mà Kỳ Lợi Á đang mặc trong bức ảnh.
" Tiểu Omega kia đã xé váy của cô ấy sao? "
Chuyện này nghĩ thế nào đi nữa gã cũng cảm thấy kỳ lạ.
Cứ như thể là cái tính nết của tiểu Omega do chính tay gã mang về lại giống hệt như mỹ nhân mà gã đang giấu ở nhà.
Quách Khai xoa trán rồi từ từ nằm xuống lại.
" Không thể nào.
" Gã tự an ủi bản thân.
Điều này không phải là quá hoang đường sao?
Cuối cùng, gã vẫn phải cử người đến chính điện để kiểm tra tình hình.
Trong chính điện đã khôi phục lại khung cảnh yên bình, mỹ nam Omega đang ngồi vào bàn, ưu nhã chậm rãi đưa đồ ăn vào miệng.
Khiến cho toàn bộ không gian đều trở nên cảnh đẹp ý vui vì cậu.
" Ngài có biết chuyện gì đã xảy ra với bộ váy của tiểu thư Kỳ Lợi Á không? " Người được Quách Khai cử đến hỏi.
Thiếu niên cũng không có ngẩng đầu lên: " Cô ấy bị ngã.
"
Người kia đành phải thành thật đem lời nói của cậu thuật lại cho Quách Khai nghe.
" Đúng rồi, chủ nhân.
Còn có một việc...!"
" Việc gì? "
" Tôi phát hiện ra lại thiếu mất một người hầu.
"
Trong một tháng qua, bọn họ lâu lâu lại bị mất một vài tên hầu mà không rõ lý do.
Nhưng Quách Khai lại không quan tâm lắm đến vấn đề này.
Và bây giờ cũng vậy.
Quách Khai lười nhác nói: " Chỉ là mấy tên tiện dân thôi mà.
"
" Nhưng là, ngài phó tư lệnh của chúng ta cũng đã nửa tháng rồi không đến gặp ngài.
"
" Cái tên cẩu tạp chủng khốn kiếp đó, hắn tốt hơn là hắn không nên đem đồ của ta đi giao cho đế quốc, ngươi mau đi thăm dò một chút đi...!" Quách Khai lại híp mắt gian xảo nói: " À còn nữa, mau kết nối với máy giám sát của tòa nhà số 2 ở quận Đông cho ta, để ta có thể...!Ta có thể nhìn thấy cảnh tiểu Omega tắm rửa.
"
Mà lúc này, Kỳ Lợi Á ở phía bên kia cũng nhận được một cuộc gọi.
" Lão đại, Quách Khai mới bắt được một người nào đó ở ngoài cảng.
Điều này có lẽ sẽ gây ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta? "
" Ta đã gặp người đó rồi.
" Kỳ Lợi Á nói.
Bên kia ngạc nhiên nói: " Vậy thì..."
Và đương nhiên là ta sẽ không nói với ngươi rằng đó là một Omega đâu, hơn nữa cái Omega này vừa ngửi thấy mùi pheromone của ta liền nôn khan.
Kỳ Lợi Á nói với vẻ mặt khó ở: " Đi lấy cho ta một ít thuốc thử A723."
" Lão đại, đó là cái gì? "
" Chất dẫn dụ.
"
" Tôi chưa bao giờ nghe nói về loại chất dẫn dụ này...!"
" Đó là do ngươi ngu.
"
"...!" Đầu bên kia khựng lại: " Vâng vâng, ngài nói gì cũng đúng.
Nhưng ngài cần thứ đấy để làm gì? "
" Có ai đó đã cả gan dám sử dụng chất dẫn dụ này lên trên người ta.
"
" Hả? Tên đó không biết rằng mấy cái thứ đấy đối với ngài chưa từng có tác dụng à? "
"...Có tác dụng.
" Khuôn mặt của Kỳ Lợi Á càng đen hơn.
" Cái gì? " Người ở đầu dây bên kia ngây ra một hồi, sau đó cất giọng run run: " Thứ đó thật sự có tác dụng với ngài à?! "
Không chỉ có tác dụng.
Mà còn là tác dụng đặc biệt mạnh mẽ.
Khi Kỳ Lợi Á nhớ lại sự mất kiểm soát của mình, hắn cảm thấy vô cùng tồi tệ.
" Phải lập tức tìm hiểu rõ nguyên lý của nó, chúng ta phải tự mình nắm rõ...!"
Đầu bên kia nhanh chóng nói: " Tôi sẽ làm ngay! Ngài chờ một chút! Sau ngần ấy năm, ngay cả một Omega cũng không thể hấp dẫn được ngài, mà cái loại dòng thứ thấp kém như vậy mà lại có khả năng hấp dẫn ngài như thế...!Chắc chắn là do bọn đế quốc chế tạo ra, chỉ có bọn họ mới có thông tin pheromone của ngài trong tay...!"
Kỳ Lợi Á đánh gãy giọng nói đầy kích động của đối phương: " Được rồi, mau làm đi.
"
" Khoan, chờ đã.
"
Đầu bên kia dừng một chút: " Vâng? "
Biểu hiện của Kỳ Lợi Á có chút kỳ quái, hắn hỏi: " Mùi pheromone trên người ta khó ngửi lắm hả? "
" Tất nhiên là không! " Đối phương kích động nói.
" Mùi pheromone của ngài đại diện cho sức mạnh cường đại.
Nó toát ra một mùi rượu thơm nồng, vị cay của nó mang đầy tính công kích, lại vô cùng bá đạo.
Điều này khiến cho những ai ngửi thấy đều cảm thấy say mê từ tận đáy lòng...!"
Trước đây Kỳ Lợi Á cũng từng nghĩ như vậy.
Cho đến khi hắn gặp được Omega nhỏ kia.
Kỳ Lợi Á: " Thôi quên đi.
"
" Sao thế? Ngài có chuyện gì à? "
" Không có gì.
" Tất nhiên là Kỳ Lợi Á sẽ không nói với thủ hạ của mình rằng có một Omega vừa ngửi thấy mùi pheromone của hắn liền nôn ọe.
Người ở đầu dây bên kia cúp liên lạc rồi lập tức ra chợ đen để mua lọ thuốc thử A723.
Nhưng những người buôn bán ở chợ đen cũng chưa bao giờ nghe nói về nó.
Có thể thấy, loại thuốc này quả thực rất kinh người!
Nhưng nó cũng không khiến anh ta phải chờ đợi quá lâu.
Những người ở chợ đen nhanh chóng liên lạc lại với nam thanh niên, bọn họ nói với ngữ khí quái dị: " Thứ ngài cần, chúng tôi lập tức liền gửi đến cho ngài.
"
Hả?
Nam thanh niên sững sờ.
Để làm ra được thứ quý hiếm như này, không phải là nên mất đến tận nửa tháng mười ngày sao?
Nam thanh niên đi nhận hàng với vẻ mặt khó hiểu.
Cho đến khi mở gói hàng để kiểm tra.
Anh lại càng cảm thấy nghi ngờ hơn nên liền gọi lại cho Kỳ Lợi Á.
" Tôi đã mở ra kiểm tra thử và đã đặt nó lại chỗ cũ cho ngài rồi, nhưng...!Ngài có chắc chắn là thứ này không? "
" Ừ.
" Kỳ Lợi Á trong lòng tự nhủ, trừ phi thiếu niên kia lừa gạt hắn.
" Hóa ra là ngài một mực thích mùi hương như vậy a, khó trách cho tới bây giờ cũng không có bất cứ Omega nào có thể mê hoặc được ngài.
"
Thanh niên hoảng hốt cúp điện thoại.
Trong đầu anh đầy nút thắt.
Mặc dù không hiểu rõ sự tình lắm nhưng anh vẫn thấy rất chấn động a.
- -----------------
Kỳ Lợi Á đã nhận được món đồ từ thủ hạ.
Hắn giấu nó dưới váy, sau đó xoay người, chậm rãi trở về tầng lầu nhỏ nơi hắn ở.
Hắn mở cửa, nhưng còn chưa kịp bước vào thì.
" Anh đã về? " Giọng thiếu niên vang lên.
Bước chân của Kỳ Lợi Á khựng lại, hắn quay lại nhìn.
Hắn nhìn thấy thiếu niên Omega mà hắn đã gặp hồi sáng, lúc này cậu đang dựa vào lan can, chậm rãi bước ra khỏi hành lang đang bị bao phủ bởi bóng tối mà đi về phía hắn.
Ánh sáng chiếu xuống khuôn mặt cậu, từ từ chuyển từ tối sang sáng.
Từng chút một, hắn bất giác nhìn chăm chú vào khuôn mặt diễm lệ của thiếu niên.
" Tại sao cậu lại biết chỗ này? " Kỳ Lợi Á híp mắt hỏi.
" Tôi hỏi người hầu.
" Tần Ý nói.
" Bọn họ vậy mà lại nói cho cậu biết? "
" À, bởi vì hồi sáng anh đã nói ở trước mặt bọn họ, là anh sẽ bảo vệ tôi.
"
"...!" Kỳ Lợi Á phức tạp nhìn cậu một cái.
Cậu ta thực sự rất biết cách lợi dụng những thứ đang có trong tầm tay.
Kỳ Lợi Á đẩy cửa bước vào, thản nhiên nói: " Tôi đã đi lấy thuốc thử A723.
"
Tần Ý chỉ nhẹ giọng đáp: " Ừm.
"
Cậu ấy trông quá bình tĩnh.
Chắc hẳn là cậu ấy không có lừa gạt mình đâu.
Kỳ Lợi Á nghĩ thầm.
Quách Khai có lẽ biết rất rõ về sức mạnh của Kỳ Lợi Á nên đã sắp xếp hẳn luôn một tòa lầu riêng cho hắn làm nơi ở.
Ở đây rất yên tĩnh.
Sau khi đẩy cửa đi vào, bên trong là một phòng khách rất rộng rãi.
Tần Ý nhìn bộ ghế sô pha mềm mại cách đó không xa cùng cái lò sưởi đang tỏ ra vẻ ấm áp.
Cậu chậm rãi ngáp dài.
Sau đó cậu đi thẳng đến ghế sô pha, nằm xuống dựa vào gối.
Cậu ngước mắt lên, giơ hai tay về phía Kỳ Lợi Á và nói: " Làm phiền nhưng tôi cần thêm một cái chăn nữa, cảm ơn.
"
Chưa từng có một Omega nào lại dám nghênh ngang bước vào căn phòng xa lạ một cách lớn mật như vậy, đã nằm dài trên ghế sô pha của hắn mà lại còn yêu cầu hắn lấy thêm chăn.
Omega nhỏ có biết rằng bản thân mình đang trông như thế nào vào lúc này không vậy?
Giống như một con mèo nhỏ lười biếng đang giơ hai chân trước lên đòi chủ ôm hôn.
Mí mắt của Kỳ Lợi Á giật giật mấy cái.
Đột nhiên hắn nhớ đến cảm giác thôi thúc truyền từ máu đến xương, cảm giác bị thiếu niên hấp dẫn làm hắn không thể cưỡng chế lại được.
Kỳ Lợi Á không