Du Hàn dĩ nhiên không biết được những suy nghĩ có phần dị thường của Lục Phong.
Nên cậu vẫn thản nhiên cười đùa rất vui vẻ.
Mãi đến lúc Du Hàn nhìn thấy cô y tá đang đẩy xe thuốc đi vào phòng thì mới dừng cười.
"Bệnh nhân 014, đến giờ uống thuốc rồi." Cô y tá trẻ tuổi nhẹ nhàng nói với Du An.
Du An ngoan ngoãn gật đầu rồi đáp lời: "Dạ."
Cuối cùng sau hơn 5 phút, Du An cũng uống xong phần thuốc mà cô y tá đưa.
Ngay lúc cô y tá vừa ra khỏi phòng Du Hàn liền đưa tay lên xoa nhẹ lên tóc Du An sau đó ân cần lên tiếng: "Du An giỏi quá, lúc nhỏ em vốn rất sợ thuốc."
Du An lắc lắc đầu: "Chỉ là mấy viên thuốc thôi mà, anh đừng nhìn em đầy thương tâm như thế."
Du Hàn vẫn không lên tiếng, có lẽ cậu vẫn đang chìm trong cảm giác chua xót, đau lòng.
Vì thế để phá vỡ bầu không khí không vui như bây giờ, Du An chỉ đành lên tiếng nói: "Anh, em muốn đi dạo."
Du Hàn lập tức lấy lại tinh thần rồi đáp ứng yêu cầu của Du An: "Được, vậy chúng ta cùng nhau xuống lầu đi dạo."
Lát sau Du Hàn bỗng dưng nhớ đến sức khoẻ em gái cậu bây giờ không tốt lắm nên bèn lên tiếng bổ sung: "Nhưng cơ thể bây giờ của em yếu như vậy liệu đi dạo có ổn không?"
Du An lập tức lắc đầu nói: "Em thật sự không sao hết.
Nếu anh muốn, em có thể đứng dậy chạy một vòng cho anh xem."
Du Hàn bật cười rồi mới nói: "Em không cần chạy đâu, anh tin em rồi.
Nếu em không sao thì để anh dìu em xuống sân sau bệnh viện đi dạo."
"Anh không cần dìu em đâu.
Em có thể đứng vững, có thể đi thẳng mà không cần phải có người dìu đâu ạ."
Dứt lời, Du An liền tự mình đứng dậy như để chứng minh với Du Hàn những điều cô bé vừa nói.
"Nếu em không muốn anh dìu em thì anh sẽ làm như ý em muốn.
Nhưng mà em đi chậm với cẩn thận thôi được không?"
Du An ngoan ngoãn gật đầu với Du Hàn, cô bé gật tận mấy cái nhằm để anh của cô bé an tâm.
Vì thế ít phút sau, cả ba người bao gồm Du An, Du Hàn và Lục Phong đều đang có mặt ở sân sau bệnh viện như ý muốn của Du An.
Nói là đi dạo nhưng căn bản cả ba người đều không ai đi bộ cả.
Mà tất cả đều ngồi ngay ngắn trên cái ghế đá gần đó.
Dĩ nhiên Du Hàn ngồi ở giữa còn hai bên là Du An và Lục Phong.
Cả ba người đều không có chuyện trò gì nhiều chủ yếu chỉ ngồi trên ghế đá hóng mát cũng như nghỉ ngơi.
Bầu không khí cũng vì vậy mà trở nên dịu êm, hoà hợp và vô cùng dễ chịu.
Ai ai cũng đều đang thả hồn mình mà tận hưởng bầu không khí thoải mái này.
Tưởng chừng khoảng khắc tuy bình dị nhưng lại vô cùng đẹp này sẽ duy trì lâu.
Nhưng không, một tiếng điện thoại