Kim Lăng Thành, ngay tại quảng trường lớn nhất thành,
- Mấy người lùi lại đi, tu vi của hắn cao hơn các ngươi nhiều, để hắn lại cho ta!
Lăng Huyền Phong đứng chặn trước mặt Độc Cô tam huynh đệ, ngăn trở không cho bọn họ lao lên.
- Uy! Bọn ta đang đánh hăng mà!
Độc Cô đại ca bất mãn kêu.
Tên Vĩnh Kim kia đúng là một đối thủ khó chơi.
Nhưng mà càng khó chơi bọn hắn càng thích.
Giờ này lại bị chắn, bảo sao không bất mãn.
Lăng Huyền Phong trợn mắt:
- Giờ này còn nghĩ tới đánh nhau? Mấy người các ngươi có thể làm cho người khác yên tâm một chút không hả?
Thấy Lăng Huyền Phong như nổi bão, 3 người lập tức hừ một cái, không tình nguyện quay sang đám tiểu lâu la:
- Mấy thằng cháu chắt kia! Gia gia đến đây!
Và thế là lại một trận quần ẩu nảy ra.
Lăng Huyền Phong quay sang:
- Vĩnh Kim đúng không? Ta nghe nói ngươi cũng là một Quần Hiệp.
Nhưng mà đáng lẽ Quần Hiệp phải làm việc cho ra dáng một đại hiệp, chứ không phải như thế này.
Ta nói thật, có vẻ như cái bảng xếp hạng Quần Hiệp này có vẻ như không đúng với tên cho lắm thì phải?
Chuyện này Lăng Huyền Phong đã suy nghĩ rất lâu.
Từ hồi được Trần Thương giới thiệu về Quần Hiệp đạo xong, vốn tưởng rằng có thể chiêm ngưỡng phong thái của các đại hiệp đầu đội trời chân đạp đất.
Nhưng không ngờ rằng, trong số các đại hiệp hắn gặp mặt đến giờ, ngoài một số người có vẻ như đúng là những người hiệp nghĩa ra, còn lại rất nhiều người phong cách hành xử chẳng khác nào đám lưu manh vô lại.
Hơn nữa lại còn một số người tâm cơ lại vô cùng xảo trá, làm việc không từ thủ đoạn, thậm chí là vô cùng âm hiểm, chỉ màng tư lợi mà thôi.
Số người táng mạng dưới tay Lăng Huyền Phong cũng không phải là ít.
- Ha ha! Quần Hiệp bảng? Ngươi nói cái bảng chết tiệt ghi tên những cao thủ có tiếng tăm đó hay sao? Tiểu tử ngươi có phải là ngây thơ quá rồi chăng? Vậy để bản đại gia chia sẻ cho ngươi chút ít.
Lúc này Độc Cô tam huynh đệ cùng Dương Quá đã giải quyết xong đám lưu manh của Thái Xương Hội, thấy Vĩnh Kim nói vậy đều hiếu kỳ.
Vĩnh Kim từ phía sau lưng rút ra một bầu rượu uống một ngụm, khà một tiếng, sau đó ngồi thẳng lên một tên lâu la đang kêu rên gần đó.
Tên lưu manh bị cả một tảng thịt gần trăm cân đè xuống tức thời phun một ngụm máu tươi chết ngất.
Vĩnh Kim cũng không thèm để ý, cười hề hề nói:
- Chuyện này thực ra cũng không có gì khó hiểu cả.
Mấy trăm năm trước, khi Quần Hiệp bảng đầu tiên được thành lập, thực ra mục đích cũng giống như ngươi nói vậy, dùng để vinh danh những tu sĩ võ công cao cường, có đức độ, được mọi người nể phục.
Bảng đó giúp cho người trong thiên hạ có thể biết tới danh tiếng của họ.
Sau đó....
- Sau đó thì sao?
- Sau đó...!càng về sau, mỗi lần Quần Hiệp bảng thay đổi đều có người cũ đi, người mới đến.
Thời đại đổi thay, con người cũng dần thay đổi.
Quần Hiệp Bảng cũng dần chệch khỏi phương hướng tốt đẹp ban đầu của nó.
Dần dần người ta coi nó là công cụ mua danh chuộc tiếng, rồi dùng mọi thủ đoạn để có được một danh ngạch trong đó.
Mặc dù không phải là không có những đại hiệp chân chính.
Nhưng rồi những người đó cũng chỉ là thiểu số mà thôi.
Ha ha ha!
Nghe tiếng cười của Vĩnh Kim, Lăng Huyền Phong cũng lắc đầu thầm than.
Cũng khó trách, dù sao con người không phải thánh nhân, cũng có dục vọng, chỉ khác là nó lớn hay nhỏ mà thôi.
Vĩnh Kim cười khà khà mấy tiếng xong đứng dậy cầm lấy chiến phủ cười lạnh:
- Kể chuyện xưa cũng xong rồi.
Ngày hôm nay các ngươi một người cũng phải ở lại hết cho ta!
Lăng Huyền Phong cười nhẹ:
- Ngươi cũng khá mạnh miệng đó.
Tuy nhiên với một Võ Tôn Tứ phẩm mà nói, cũng coi như có tiền vốn mà kiêu ngạo.
Chỉ tiếc hôm nay ngươi gặp ta!
Vĩnh Kim nhếch miệng:
- Ngông cuồng đến cực điểm! Ngươi rất ngông nghênh! Nhưng hy vọng một lát nữa ngươi vẫn còn ngông nghênh được như thế!
Nói rồi Vĩnh Kim ra thủ thế, vận khí, từng hồi gió xoáy bắt đầu nổi lên bao quanh người hắn, mặt đất liền rung chuyển, những căn nhà xung quanh cũng bắt đầu rung động.
Lăng Huyền Phong phất tay một cái, mọi người lập tức lui lại.
Vĩnh Kim sau đó lăng không nhảy