Vĩnh Kim chỉ cảm thấy không thể tin nổi nhìn về phía chiến phủ theo mình suốt mấy chục năm.
Số người chết dưới lưỡi rìu của hắn không một ngàn thì cũng tám trăm.
Hàng trăm trận chiến đã khiến cho nó được tắm qua huyết nhục nên càng ngày càng sắc bén, vũ khí thông thường không nhằm nhò gì với nó cả.
Không thể ngờ được ngày hôm nay mới chạm một lần vào thanh kiếm của tiểu tử kia mà đã biến thành một đống sắt vụn.
Ánh mắt của hắn ngay lập tức đỏ lên nhìn vào thanh kiếm của Lăng Huyền Phong.
Hảo kiếm! Hắc hắc! Thì ra là dựa vào thanh kiếm sắc bén mới có thể chiếm được thượng phong.
Lão tử đoạt kiếm của ngươi xem ngươi chạy đằng nào?
- Tiểu tử! Giao nộp thanh kiếm đó đây! Lão tử cho ngươi thoải mái chết một chút!
Lăng Huyền Phong buồn cười nhìn Vĩnh Kim:
- Muốn lấy à? Cũng được thôi nếu ngươi đủ bản lãnh!
Vĩnh Kim liếm mép:
- Chậc chậc! Thanh kiếm này nếu mà bỏ vào lò tinh luyện rồi đúc lại thành một thanh chiến phủ mới.
Lão tử phải chăng thiên hạ vô địch thủ? Hắc hắc! Kiếm à! Lão Kim đến đây! Ha ha ha ha ha!
Vĩnh Kim càng lúc càng điên cuồng, đấu khi càng lúc càng không khống chế nổi phát ra, cơ thể hắn phình lên rất nhanh.
Thoáng chốc Vĩnh Kim đã biến thành một gã khổng lồ cao hơn 2 mét!
Lăng Huyền Phong ngạc nhiên nhìn:
- Tên này không hổ danh là mãnh la hán nha!
Nhìn thấy Lăng Huyền Phong ngơ ngác nhìn cơ thể to lớn của mình, Vĩnh Kim đắc ý:
- Hắc hắc! Tiểu tử! Cho ngươi biết sự lợi hại của lão Kim ta! Chết đi!
Rồi hắn lấy bàn tay còn to bằng cả cái đầu của Lăng Huyền Phong chụp tới, tiếng xé gió vù vù đập thẳng vào mặt Lăng Huyền Phong.
- Có chút ý tứ!
Ngay lập tức, Lăng Huyền Phong vận khí đón đỡ
Bành!!!!
Một tiếng va đập trầm đục vang lên, Lăng Huyền Phong cơ thể trượt dài hơn chục mét, cát bụi mù mịt.
Phủi bị ở trên hai vai mình hắn cười:
- Khí lực cũng lớn lắm nha! Đúng là có chút môn đạo!
Vĩnh Kim nhíu mày không thể tin nhìn thấy cảnh trước mặt.
Tại sao có thể như vậy? Một chưởng của mình đáng lẽ phải biến hắn thành một đống thịt nát cơ mà? Sao chỉ làm cho đối phương dính chút bụi?
- Tiểu tử! Chết nè!
Vĩnh Kim lại dùng tay nắm thành quyền đầu, đấm về phía Lăng Huyền Phong.
Đột nhiên trong đầu Lăng Huyền Phong có một ý tưởng, hắn cũng nắm tay trái lại thành quyền rồi dồn nội lực vào đấm ra.
Thấy Lăng Huyền Phong không biết sống chết lại dám đấm về phía mình, Vĩnh Kim cười lạnh: Tiểu tử, lại còn dám chọi quyền với lão Kim sao? Ngươi chết chắc rồi!
Oành!
Khoảnh khắc hai quyền đầu chạm vào nhau, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, phía chính giữa hai người có một làn xung lực bức ra, khiến cho vật dụng xung quanh lập tức văng tứ tung, nền đất cũng sụp xuống, tạo ra từng vết nứt như mạng nhện.
- Không thể nào! Không thể nào!
Nhìn thấy đối phương chọi quyền với mình mà không chút tổn hao, hơn nữa còn chặn lại được, Vĩnh Kim trợn mắt lên nhìn.
Lăng Huyền Phong nhân cơ hội đối phương ngẩn người, liền triển khai cầm nã thủ khóa chặt cổ tay, không cho đối phương cử động.
Vĩnh Kim cảm thấy không ổn, cố gắng rút tay ra nhưng không được.
Tay trái của đối phương đang giữ chặt tay phải của mình.
Đột nhiên Vĩnh Kim cảm thấy một luồng khí nóng rực toát ra từ tay phải của đối phương.
Trong thức hải, hệ thống nói với Lăng Huyền Phong:
- Chú em định làm trò gì thế?
Lăng Huyền Phong cười cười:
- Rồi ông anh sẽ biết.
Rất nhanh, tay phải của Lăng Huyền Phong xuất hiện một luồng khí màu vàng rực, liên tục xoay tròn.
Ban đầu luồng khí vàng rực đó hội tụ thành một quả cầu nhỏ cỡ quả trứng vàng rực, sau đó chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã biến thành một quả cầu to