Lang thang một mình trên những con phố, tận hưởng cái cảnh nhộn nhịp nơi phường thị, Lăng Huyền Phong cảm giác như được quay trở lại khoảng thời gian những ngày đầu mới xuyên không đến đây.
Thấm thoắt đã 3 năm trôi qua, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Bỗng nhiên Lăng Huyền Phong nghe thấy tiếng kèn rộn ràng ở phương xa.
- Ồ? Có đám cưới?
Nhỡ lại năm xưa mình cùng Mục Uyển Thanh đi phá đám cưới của tên béo, bất chợt hắn nở một nụ cười nhẹ, nhưng nhanh chóng sắc mặt hắn lại trầm xuống.
Tin tức của Thanh nhi, hắn một mực cũng không nhận được chút nào.
Cho dù có phái Cái Bang đệ tử tới Thanh Vân Các nghe ngóng, cũng không có ích gì.
Nói thực, bản thân hắn không muốn để Mục Uyển Thanh đi, bản thân thừa sức có thể giúp nàng tu luyện, nhưng bất đắc dĩ ở chỗ là nàng bị đưa đi lúc mình không có mặt.
Mà kể cả mình có mặt cũng chưa chắc lưu nàng lại được, dù sao lúc đấy hắn cũng còn quá yếu.
- Đợi sau khi chuyện ở đây giải quyết xong, phải đi tìm bằng được nàng, thuận tiện giải quyết luôn cái đám người giang hồ kia.
Mải suy nghĩ, Lăng Huyền Phong đã đến gần đại gia đang có đám cưới, nhớ lại một hồi bỗng nhiên Lăng Huyền Phong nhướn mày, nở một nụ cười ranh mãnh.
Không ngờ ở đây lại gặp người quen nha!
Hắn liền lén chạy đến chỗ mấy tên đang thổi kèn báo hỉ, sau đó đột nhiên nhảy ra trước mặt bọn hắn rồi giơ tay múa chân làm sao nhãng bọn họ.
Tên hán tử mặc áo xanh lục đã cũ, đang mải thổi kèn nhạc, thì thấy có người đến phá đám, cảm giác vô cùng bực tức hắn chạy ra tính đuổi đi:
- Ở đâu tiểu tử phá công chuyện nhà người khác? Phụ mẫu ngươi không có……..
Ặc!
Chưa nói được hết câu, tên đại hán này sắc mặt liền biến thành trắng bệch, hai chân nhũn ra, quỳ hai chân xuống khóc ròng:
- Đại gia! Đại gia là ngài a! Ngài tha cho tiểu nhân lỡ mồm! Tiểu nhân trên còn mẹ già 80 tuổi, dưới còn có con nhỏ thơ dại chưa biết tán gái… Ách!
Lăng Huyền Phong vuốt vuốt cằm cười như không cười nói:
- Hừm hừm! Tiểu tử ngươi cũng nhớ mặt ta sao?
Xung quanh mọi người thấy đại hán thổi kèn đột nhiên quỳ xuống khóc lóc trước mặt một người thanh niên tuấn tú, tức thì lòng hiếu kỳ trỗi dậy, xúm lại chỉ trỏ.
Đại hán sắc mặt lúc xanh lúc trắng nở nụ cười so với khóc còn khó nhìn hơn:
- Đại gia a! Ngươi không phải vị công tử ở Ngọa Đương thành hay sao a! Tiểu nhân ngày hôm đó theo Hà Hữu Tài đến định động tay động chân với lệnh phu nhân nên bị nàng đánh cho gãy chân, nằm giường mấy tháng mới khỏi a!
Hóa ra đại hán này là một trong những tên gia đinh của Hà phủ Ngọa Đương, năm xưa đắc tội Mục Uyển Thanh bị nàng đánh cho không trượt phát nào, trước lúc rời khỏi thấy nàng dắt tay Lăng Huyền Phong lập tức liền nhớ rõ khuôn mặt.
Lăng Huyền Phong cười cười:
- Đứng lên đi, khóc lóc cái gì, chỉ muốn hỏi thăm ngươi thôi, có ai làm gì đâu mà khóc như nữ nhân thế hả? Tiểu tử ngươi đi làm công việc mới rồi hả?
Đại hán kia biết đối phương không tìm mình để gây phiền toái, cũng bỏ đi tảng đá trong lòng, vội vã lau mồ hôi rồi cười nịnh:
- Khụ khụ… hóa ra công tử không phải đến đây để… ặc! Mời công tử qua một bên nói chuyện, nơi này tiểu nhân cùng các huynh đệ đang kiếm chút cơm