Tối ngày hôm đó….
Lăng Huyền Phong hiện tại có chút đau đầu.
Sau khi thấy mình thi triển một chiêu Rasengan đánh chết Vĩnh Kim, 3 tên dở hơi nhà Độc Cô cùng với Dương Quá cứ quấn lấy đòi dạy cho bọn hắn chiêu này.
Ngay cả Lăng Hiếu Kiệt mặc dù không nằm trong đội ngũ ôm chân, nhưng ánh mắt thi thoảng cứ len lén nhìn.
Hết cách, Lăng Huyền Phong giơ hai tay đầu hàng:
-Ta thề! Không phải học được chiêu này ở đâu cả, tất cả nằm tại khả năng khống chế đấu khí của mình.
Mọi người ánh mắt sáng lên.
Khống chế đấu khí ư? Tu luyện đến từng này rồi ai mà chẳng biết? Thế là 5 người bắt đầu chạy ra ngoài sân điên cuồng tập luyện.
Lăng Huyền Phong lắc đầu bó tay, gọi cả đám lại:
-Này! Chính sự quan trọng! Tất cả quay lại đây cho ta!
5 người mặc kệ, cứ cố gắng ngồi tụ ra tiểu cầu giống Lăng Huyền Phong mới được.
Lăng tam thiếu nhìn thấy cảnh này trên trán nồi vài vạch đen, lắc đầu chửi thầm.
Kệ cha bọn bây, bản thiếu thách kẹo cũng làm gì có thằng nào làm được, không có phương pháp thì có làm đến sang năm.
Kệ mấy tên dở hơi đang làm trò ngoài sân, Lăng Huyền Phong đóng cửa đi ngủ.
Sáng hôm sau….
Lăng Huyền Phong vươn vai tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, vừa mới ngáp ngáp vài cái mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến hắn suýt nữa ngã ngửa.
Ngoài sân rộng, 5 tên dở hơi vẫn đang đứng ở đó, 1 tay ngửa lên trên, 2 mắt thâm quầng, miệng thì hóp vào, toàn thân run lẩy bẩy.
Lăng Huyền Phong nghiến răng:
-Mấy tên dở hơi kia! Các ngươi đang làm gì?
Độc Cô Lãnh Hàn với vẻ mặt như nhìn thằng đần nói:
-Không thấy bọn ta đang tụ đấu khí cầu sao?
Lăng Huyền Phong không biết nói gì , lập tức chạy đi lấy mấy xô nước lạnh giội lên cả đám.
-Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì đi vào họp chính sự!
Ặc! 5 người lúc này hoàn toàn tỉnh táo rồi mới nhớ ra mình đến đây là có việc quan trọng.
Đành phải đi vào đại điện ngồi.
Lăng Huyền Phong sau khi thấy Diệp Tử Khâm cũng đến liền nói:
-Ngày hôm qua cũng coi như cơ bản biết được phân bổ thế lực của Kim Lăng thành, đồng thời cũng có chút đầu mối.
Mục tiêu của chúng ta là Kim Lăng bảo chủ.
Nhưng phủ thành chủ canh chừng quá nghiêm ngặt, cao thủ không thiếu, hành sự không khéo lại bứt dây động rừng, lúc đó mất nhiều hơn được.
Ai có sáng kiến gì không?
Tất cả mọi người đều là trầm tư không nói.
Lăng Huyền Phong bất chợt che mặt.
Quên mất mấy tên này đều là cuồng võ học, suy nghĩ bằng cái mông thì làm sao có thể nghĩ ra cái gì được?
Đang trong lúc gặp thế bí thì Diệp Tử Khâm lên tiếng:
-Tiểu muội ở Kim Lăng nhiều năm, cũng có biết đôi điều.
Ở Kim Lăng này như hôm qua giáo chủ cũng đã biết, 2 thế lực ở đây là Thái Xương cùng Đoạn Kim Minh đối chọi gay gắt với nhau.
Ắt cũng sẽ tới ngày hai bên đánh nhau ngươi chết ta sống, một mất một còn.
Nếu như mục tiêu của ngài là Kim Lăng bảo chủ, vậy tiểu muội đề nghị chúng ta hợp tác với Đoạn Kim Minh, hạ sập Thái Xương hội, đến lúc đó mất đi lực lượng thì Kim Lăng bảo chủ sẽ dễ dàng bị tiếp cận hơn.
Lăng Huyền Phong gật đầu rồi hỏi:
-Tại sao chúng ta không thâm nhập vào Thái Xương mà phải đánh bọn hắn làm gì? Dù sao thì nếu ít phải động đến binh đao là tốt nhất.
Diệp Tử Khâm lắc đầu:
-Nếu muốn gia nhập Thái Xương thì phải trải qua nhiều công đoạn kiểm tra hà khắc, hơn nữa bọn chúng chỉ tin tưởng người bản địa, từ nơi khác đến sẽ bị nghi ngờ.
Cho dù có thẻ triệt tiêu lòng ngờ vực của chúng thì cũng sẽ mất thời gian rất lâu, có khi sẽ mất nhiều năm.
Tiểu muội nghĩ giáo chủ sẽ không có nhiều thời gian như thế đi?
Lăng Huyền Phong gật đầu, xác thực hắn không có nhiều thời gian như vậy, xem ra khả dĩ nhất vẫn phải động tay chân rồi.
-Thôi được, vậy trước mắt chúng ta chỉ có thể hợp tác với Đoạn Kim Minh, nhưng ta muốn biết Đoạn