Trên thân kiếm Tô Tín có máu, vỏ kiếm cũng nhiễm một tầng máu tươi.
Trên người hắn cũng có máu.
Tay có máu, mắt có máu, kiếm ý cũng như máu.
Du long kiếm ra khỏi vỏ nhưng mọi người xem ra Tô Tín rút ra khỏi vỏ không phải thanh kiếm mà là một đám máu tươi. Máu tươi lưu động giống như có sinh mệnh.
Kiếm khí như máu, đỏ tươi ướt át.
Huyết Hà Thần kiếm của Tô Tín lần đầu tiên ra tay và không có lần cuối cùng.
Dùng máu dưỡng kiếm hắn đã chuẩn bị kiếm này rất lâu, kiếm ý phá diệt làm cho người ta sợ hãi, Tô Tín xuất kiếm như biển máu đang lưu động cuốn lấy Địch Vân Phi.
Máu tươi va chạm với màn sáng màu xanh nhạt, trong nháy mắt chân khí tứ tán, kiếm khí bay tán loạn.
Kiếm quang đỏ rực xé nát Hóa Long của Địch Vân Phi, trong ánh mắt kinh hãi của hắn, kiếm quang chém thẳng vào ngực Địch Vân Phi, hắn phun ra một ngụm máu tươi và bay ngược về phía sau mười mấy trượng.
Kiếm xuất huyết hà trảm đại long.
Tô Tín thu kiếm vào vỏ, gương mặt hắn tái nhợt vì tiêu hao nội lực quá lớn.
Lúc này các võ giả đang xem cuộc chiến có cảm giác sắp phát điên.
Bọn họ nhìn thấy cái gì?
Thân đệ đệ minh chủ Tranh Kiếm Minh Bích Nhãn Phi Long Địch Kinh Phi thua trong tay võ giả xuất thân Tương Nam chi địa?
Địch Vân Phi đứng thứ năm mươi bảy trên Nhân Bảng thua Tô Tín đứng một trăm lẻ năm Nhân Bảng?
Một kiếm kinh diễm như biển máu giống như mộng ảo, nó sáng chói mắt làm mọi người không mở mắt ra được.
Nhưng sự thật đúng là như thế, Địch Vân Phi bại, bại rất triệt để.
Từ hôm nay về sau, bài danh của Tô Tín trên Nhân Bảng sẽ không còn là dứng dưới chót, hắn sẽ xếp thứ năm mươi bảy thay thế vị trí Địch Vân Phi hiện tại.
Phương thức tấn chức trên Nhân Bảng nhanh nhất là cái gì? Rất đơn giản, đó là ngươi giẫm lên thi thể kẻ khác thượng vị.
Như Tạ Chỉ Yến vượt qua hai đẳng cấp chém giết Giang Lăng, khi đó bài danh Nhân của nàng tăng lên hơn ba mươi vị trí. Võ giả bình thường tấn cấp Nhân Bảng chỉ có thể chậm rãi xoát chiến tích, tìm một ít ác nhân khai đao, dùng từng trận chiến gia tăng bài danh của mình.
Trừ phương pháp này ra còn có thể giẫm lên kẻ bài danh cao hơn thượng vị, chỉ cần ngươi đánh bại đối phương thì ngươi sẽ thay thế vào vị trí kẻ đó.
Tô Tín đánh bại Địch Vân Phi, lần này hắn tăng lên gần năm mươi vị trí, có thể nói đã phá kỷ lục tăng lên nhanh nhất của Nhân Bảng.
Đám người Bàng Phi Vân sững sờ một lúc nhưng không biết nên nói cái gì, lúc này đi lên đỡ Địch Vân Phi và cho hắn ăn đan dược chữa thương.
Kỳ thật Địch Vân Phi cũng không có bị thương nặng như người ta vẫn nghĩ.
Tô Tín dùng một kiếm phá Hóa Long của hắn xong cũng không cần bao nhiêu uy lực, kiếm kia chỉ có thể triệt tiêu chân khí hộ thân của hắn, chỉ làm nội tạng hắn bị thương nhưng không tính là quá nặng.
Về sau Bàng Phi Vân nâng hắn dậy, hắn không dám tin tưởng mình đã bại? Bị Tô Tín bài danh hơn một trăm Nhân Bảng đánh bại?
Nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Địch Vân Phi hiện tại, Bàng Phi Vân lập tức sinh lòng khinh bỉ.
Hắn thừa nhận thực lực vị Địch công tử này rất mạnh nhưng tâm tính của hắn quá kém.
Từ khi hắn sinh ra tới bây giờ gặp quá ít khó khăn, thậm chí căn bản không gặp qua khó khăn bao giờ, hiện tại chẳng qua bại một trận đã thất hồn lạc phách như thế, đúng là vô dụng.
Bàng Phi Vân xem ra không phải bại một trận hay sao? Hiện tại nội lực Tô Tín đã tiêu hao không còn bao nhiêu, đến lúc đó bọn họ xông lên một lượt trực đánh chết Tô Tín. Vị trí năm mươi bảy Nhân Bảng vẫn là của ngươi, làm gì có ai có thể cướp được?
Ánh mắt Bàng Phi Vân xuất hiện hàn quang, hắn chỉ muốn thông qua quan hệ với Địch Vân Phi gia nhập Tranh Kiếm Minh, mưu đồ xuất thân tốt, tương lai thậm chí có hi vọng mượn nhờ tài nguyên của Tranh Kiếm Minh đột phá Thần Cung tấn cấp Nguyên Thần.
Cho nên Địch Vân Phi có thể thất bại nhưng hắn không thể nhìn Địch Vân Phi bại mà không đứng dậy được.
Giao Địch Vân Phi cho một tên võ giả Tiên Thiên, Bàng Phi Vân nhìn sang Trần gia chủ và cười nói:
- Trần gia chủ, ngươi bây giờ đã là thủ hạ của Địch công tử, có câu chủ nhục thần chết, Tô Tín hiện tại đã trọng thương Địch công tử, chẳng lẽ ngươi không tỏ vẻ gì hay sao?
Gia chủ Trần gia khẽ cắn môi, hắn cầm binh khí đi tới.
Nếu không cần thiết hắn sẽ không chủ động đánh sống chết với Tô Tín.
Thực lực Tô Tín bày ra đó, hắn là người hung ác đánh bại Địch Vân Phi, hắn hắn là võ giả Linh Khiếu cảnh lâu năm nhưng không có dũng khí đấu với Tô Tín.
Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng Tô Tín như vậy, rõ ràng cho thấy quá trình giao thủ với Địch Vân Phi đã tiêu hao quá nhiều nội lực, cho nên hắn mới dám nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Nhìn Bàng Phi Vân và Trần gia chủ đang đi tới gần mình, Tô Tín lúc này cười lạnh, chuẩn bị tùy thời tiến vào hệ thống hối đoái tiêu hao phẩm.
Mặc dù Tô Tín lúc trước nắm chắc đánh bại Địch Vân Phi nhưng hắn không có nắm chắc thanh lý đám thủ hạ của Địch Vân Phi như Bàng Phi Vân.
Nếu là lúc toàn thịnh, cho dù đám người này cùng tiến lên thì Tô Tín cũng không sợ. Thời điểm này có hai tên võ giả Linh Khiếu cảnh và hơn mười tên võ giả cảnh giới Tiên Thiên nhìn chằm chằm, như vậy hắn phải sử dụng át chủ bài.Thời điểm Tô Tín muốn hối đoái một môn tiêu hao phẩm thì có một đạo kiếm khí đánh tới trước mặt Bàng Phi Vân và Trần gia chủ, kiếm ý cường đại làm da đầu hai người bọn họ như tróc ra ngoài.
Lúc này có một nữ tử khí chất xuất trần chậm rãi đi tới, nàng nói:
- Đơn đấu không lại nên định cùng tấn công sao? Việc này không hợp quy củ.
Nhìn thấy nữ tử xuất hiện, Tô Tín lập tức sững sờ, tại sao nàng ở đây?
Đám người Bàng Phi Vân nhìn nữ tử và có cảm giác áp lực nặng nề, thậm chí áp lực còn lớn hơn cả khi đối mặt với Địch Vân Phi và Tô Tín.
Sau khi nữ tử hiện thân, dường như Địch Vân Phi cũng khôi phục tinh
thần sau khi bị Tô Tín đánh bại, hắn lạnh lùng nói:
- Tạ Chỉ Yến, tại sao ngươi tới đây?
Nữ tử áo vàng chính là Dịch Kiếm Môn Tạ Chỉ Yến, một năm không gặp, khí tức trên người nàng cường đại hơn không ít, thậm chí làm cho Tô Tín cảm giác một tia áp lực.
Những người khác nghe tên Tạ Chỉ Yến liền hít sâu một hơi. Đây chính là Tạ Chỉ Yến, Nhân Bảng bài danh hai mươi mốt “Cửu Kiếp Việt Nữ” Tạ Chỉ Yến, đệ tử duy nhất của môn chủ Dịch Kiếm Môn “Huyền Tâm Kiếm Chủ” Mạnh Kinh Tiên, địa vị không dưới Địch Vân Phi.
Trọng yếu nhất là thực lực của nàng.
Người hiểu hiện chuyện tự phân chia bài danh Nhân Bảng thành mấy giai đoạn.
Một là bài danh sau bảy mươi đến một trăm lẻ tám, võ giả Nhân Bảng giai đoạn này biến hóa nhiều nhất, cho nên thực lực cũng là yếu nhất.
Giai đoạn hai là từ ba mươi tới bảy mươi, võ giả Nhân Bảng có thể đi vào giai đoạn này hoặc là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, hoặc là sau lưng có bối cảnh thế lực cường đại.
Giai đoạn thứ ba là từ thứ mười tới ba mươi, võ giả Nhân Bảng cấp bậc này không thể dùng cảnh giới mà cân nhắc, toàn bộ bằng vào thực lực bản thân nói chuyện.
Về phần top mười Nhân Bảng chính là nhân vật thủ lĩnh thời đại, từ trước tới nay, chỉ cần võ giả top mười Nhân Bảng không chết trẻ thì chắc chắn mười phần đột phá Nguyên Thần cảnh.
Tạ Chỉ Yến vào một năm trước bởi vì đánh chết Giang Lăng xếp hạng ba mươi mốt Nhân Bảng, thời gian một năm nàng xếp hạng hai mươi mốt, đây chính là nhân vật trẻ tuổi phong vân của võ lâm hiện tại.
Nhìn Địch Vân Phi, Tạ Chỉ Yến lạnh nhạt nói:
- Tương Nam cũng không phải địa bàn của Tranh Kiếm Minh các ngươi, tại sao ta không thể tới?
Vừa mới dứt lời Tạ Chỉ Yến quay đầu nhìn Tô Tín, nàng tươi cười vui vẻ:
- Tô Tín, lại gặp mặt Hinh Nhi rất nhớ ngươi.
Nghe được Tạ Chỉ Yến nói như thế làm võ giả chung quanh trố mắt nhìn, Dịch Kiếm Môn “Cửu Kiếp Việt Nữ” Tạ Chỉ Yến vậy mà quen biết Tô Tín? Nghe ngữ khí nói chuyện giống như rất thân quen.
Địch Vân Phi hừ lạnh một tiếng có Tạ Chỉ Yến ở nơi này, cho dù hắn muốn đối phó Tô Tín cũng không làm được.
Nữ nhân này cho hắn cảm giác còn đáng sợ hơn Tô Tín vừa đánh bại mình.
- Chúng ta đi.
Địch Vân Phi nói một tiếng, hắn không cam lòng mang người rời đi.
Người chung quanh thấy Địch Vân Phi rời đi, bọn họ cũng giải tán.
Xem náo nhiệt xong còn không rời đi, khó bảo toàn Tô Tín sẽ không tức giận, bọn họ không có khả năng thừa nhận lửa giận của đại gia này, huống hồ bên cạnh hắn còn có một Tạ Chỉ Yến bài danh hai mươi mốt Nhân Bảng.
Trên đường cái không phải nơi nói chuyện, Tô Tín cùng Tạ Chỉ Yến tìm tửu quán, sau khi bao một gian phòng, hắn không kịp ngồi xuống liền hỏi:
- Hinh Nhi tại Dịch Kiếm Môn như thế nào rồi?
Tạ Chỉ Yến mỉm cười vui vẻ nói:
- Ngươi không cần lo lắng, Hinh Nhi tại Dịch Kiếm Môn rất tốt, sư phụ ta đang bế quan nên không tiện dạy đệ tử, hắn đã thu Hinh Nhi làm đệ tử chính thức, nhưng trên thực tế là do mấy vị trưởng lão dạy bảo. Thiên phú Hinh Nhi không tệ, nàng cũng thành thục nhu thuận, rất được các vị trưởng lão ưa thích, hơn nữa nàng bởi vì trời sinh kiếm tâm cho nên tu hành kiếm đạo rất nhanh, lúc này mới một năm đã có thể so sánh với đệ tử tu hành bốn năm đấy.
Tô Tín gật gật đầu, biết được Hinh Nhi bình an vô sự thì hắn an tâm.
Kỳ thật hắn lúc trước giao Hinh Nhi cho Dịch Kiếm Môn, không chỉ vì Tạ Chỉ Yến. Cũng bởi vì hắn từ trên người đám người Tiểu Thất liền nhìn thấy bầu không khí chỉnh thể của Dịch Kiếm Môn.
Tiểu Thất trên người bọn họ tuy nhiên cũng có được cái loại đại phái đệ tử ngạo khí, nhưng lại không như vậy làm cho người ta chán ghét, cũng nhìn không tới bao nhiêu lục đục với nhau hào khí.
Đám người Tiểu Thất là đệ tử trẻ tuổi có thể được Dịch Kiếm Môn dạy bảo xuất sắc như thế, Hinh Nhi gia nhập cũng làm Tô Tín an tâm.
Nếu bầu không khí trong Dịch Kiếm Môn giống như Thanh Thành kiếm phái, tràn ngập các loại lục đục với nhau, Tô Tín thà rằng mang theo Hinh Nhi chạy trốn tới chân trời góc biển cũng sẽ không cho nàng gia nhập Dịch Kiếm Môn.
- Đúng rồi, lần này ngươi tới Tương Nam làm cái gì?
Tô Tín hỏi.
Tương Nam với những đại phái Trung Nguyên mà nói là nơi man hoang cằn cỗi, bọn họ phái người tới đây đều có mục đích.
Ví dụ như đám người Địch Vân Phi lần này, bởi vì đặc sản Nam Man tại Tương Nam tăng giá trên trời, tông môn sau lưng bọn họ mượn Tương Nam tôi luyện đệ tử cũng là một nhân tố trọng yếu nhất.