Sự trả thù của Tô Tín tới rất nhanh, Độc Cô Diêm cũng không thể ngờ rằng sẽ nhanh đến mức độ này.
Hơn nữa hành động của Tô Tín cũng khiến cho hắn rất căm tức, bình tĩnh mà xem xét lại, mặc dù Tô Tín không trực tiếp động đến đệ tử của Độc Cô thị bọn họ, nhưng hành động lần này của Tô Tín chính là đang đào góc tường của Độc Cô thị bọn họ, có mưu mô xấu xa đối với gốc rễ của Độc Cô thị bọn họ.
Thực lực của các tiểu tông môn kia đúng là đều rất yếu, không đáng để nhắc tới, nhưng đó đều là những tông môn phụ thuộc vào Độc Cô thị, bây giờ Tô Tín lại sai người bắt hết bọn họ lại, nếu như ngay cả cái rắm Độc Cô thị cũng không thả thì chẳng phải là đồng nghĩa với việc bọn họ sợ triều đình, sợ Tô Tín hắn ư?
Thế nên bây giờ các chưởng môn và tông chủ của hơn mười thế lực đều ở bên ngoài cầu viện, chắc chắn là Độc Cô Diêm cũng phải đi một chuyến.
Lúc này, Tiêu Hoàng bỗng nhiên lên tiếng:
- Dượng, ta cũng đi theo ngươi một chuyến đi!
Độc Cô Diêm hơi khựng lại, đột nhiên nghĩ tới rằng có lẽ thân phận của Tiêu Hoàng cũng có thể tạo thành một chút áp lực cho Tô Tín, thế nên hắn liền gật đầu, trực tiếp dẫn người đi tìm Tô Tín để đòi một câu trả lời hợp lý.
Mà lúc này Tô Tín đã dừng ở trước cửa Trương gia, một cái tiểu thế gia, để bắt đầu đòi người, nhìn thấy đám người Tô Tín, dáng vẻ của gia chủ Trương gia như sắp phát khóc, nhưng dưới sự uy hiếp võ lực của đám người Tô Tín, bọn họ vẫn không thể không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc, chủ động giao ra người mà Tô Tín muốn.
Tô Tín đi đến mười mấy thế lực, và cuối cùng thì tất cả những thế lực này đều lựa chọn nhân nhượng mà giao người ra, không một người nào, không có một ai kiên cường đối kháng dù chỉ một chút.
Thật ra thì việc này cũng có liên quan đến thân phận của bọn họ, nếu như có thể kiên cường được thêm một chút thì tông môn cũng sẽ không phải trở thành tông môn phụ thuộc của Độc Cô thị rồi, trước kia bọn họ có thể cúi đầu với Độc Cô thị, thì hiển nhiên là bây giờ cũng có thể cúi đầu với Tô Tín.
Chỉ có điều là trong lúc Tô Tín đang muốn dẫn người của Trương gia đi, một giọng nói tràn đầy sự tức giận lại đột ngột truyền đến:
- Tô Tín! Ngươi tới địa bàn của Độc Cô thị ta gây sự tình, chính là muốn chết phải không?
Độc Cô Diêm dẫn theo một đoàn người hùng hổ chạy tới, Tô Tín vừa quay đầu lại lại, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Chẳng qua điều khiến Tô Tín kinh ngạc không phải là Độc Cô Diêm dẫn nhiều người tới, mà là trong số những người này còn có cả Tiêu Hoàng.
Lúc này Tô Tín như mới thật sự nhớ ra, hình như Độc Cô thị và Tiêu gia có quan hệ thông gia với nhau.
Nhìn đám người Độc Cô thị hùng hổ chạy tới, Tô Tín cũng chỉ thản nhiên nói:
- Độc Cô gia chủ cũng mạnh miệng thật đấy, thiên hạ này đều là đất của vua, ai dám quy định đây là địa bàn của Độc Cô thị?
- Chỗ ở của gia tộc Độc Cô thị các ngươi cách nơi này rất xa đấy, là ai cho các ngươi tư cách biến nơi này thành địa bàn của các ngươi?
Khuôn mặt Độc Cô Diêm tràn ngập vẻ âm trầm, hắn lạnh lùng nhìn Tô Tín nói:
- Tô Tín, ta biết ngươi có ý gì, đơn giản chính là muốn trả thù chuyện lần trước Độc Cô thị ta muốn thừa dịp cháy nhà hôi của ở núi Ngô Đồng.
- Nhưng tốt xấu gì ngươi cũng là võ giả Dung Thần Cảnh, đứng trước ích lợi có ai lại không động lòng? Nếu ngươi đổi thành ta mà nói... Chắc chắn là ngươi cũng sẽ ra tay!
- Giang hồ chính là một trận cá cược, có người thắng cũng sẽ có người thua, ngươi làm như thế thì cũng quá là ngây thơ rồi đi!
Tô Tín vươn một ngón tay ra lắc đầu nói:
- Có một số điểm ngươi nói sai rồi, nếu như ta là ngươi ta cũng sẽ không đưa ra cái loại quyết định tự rước lấy nhục này.
- Ngươi...!
Độc Cô Diêm chỉ vào Tô Tín, khuôn mặt hặn bị chóc cho tức đến mức đỏ bừng.
Thấy thế Tô Tín vẫn chỉ lạnh lùng cười nói:
- Vừa nãy người nói cũng không sai, giang hồ chính là một trận cá cược, chẳng qua cá cược thua hiển nhiên cũng phải trả giá thật nhiều mới được, bằng không những người khác sẽ không thể nhớ kỹ, nói không chừng đến lúc nào đó còn muốn cá cược thêm một ván nữa ấy chứ.
- Đi ra ngoài lăn lộn vẫn luôn phải trả giá, người cũng phải trả giá thật nhiều cho quyết định của chính mình, ta đây không phải là tiểu hài tử, ta đây chẳng qua chỉ đến trả đồ mà thôi.
- Ta nhớ rằng lúc đầu ta đã nói với người rồi, sau chuyện hôm nay nếu như có cơ hội, tại hạ nhất định sẽ đòi đủ số nợ đấy!
Độc Cô Diêm nhìn về phía Tô Tín, ánh mắt hắn lộ ra một tia sát ý, nghe được Tô Tín nói ra những lời như thế, chỉ sợ là chuyện này không thể dễ dàng kết thúc được.
Tô Tín xuống tay với mấy cái tiểu thế lực này chính là bởi hắn muốn đánh vào mặt của Độc Cô thị, hiện tại hắn còn tự thân xuất mã giải quyết chuyện này, nếu như còn không có giải quyết xong chuyện với Tô Tín, vậy thì danh tiếng của Độc Cô thị bọn họ chắc chắn sẽ xuống dốc không phanh.
Ngay cả tông môn phụ thuộc của mình cũng không giữ được, đến lúc đó ai còn dám hợp tác với ngươi của Độc Cô thị nữa? Chỉ sợ đến ngay cả đoán môn khách của Độc Cô thị cũng sẽ sinh ra hai lòng.
Đây là ảnh hưởng đối với toàn bộ Độc Cô thị, đối với Độc Cô Diêm hắn mà nói chuyện này còn tạo nên ảnh hưởng lớn hơn cả.
Vốn là cũng bởi vì chuyện này mà uy danh của Độc Cô Diêm ở trong Độc Cô thị cũng bị giảm sút đi rất đi, kết quả bây giờ lại xảy ra một mối phiền toái lớn như vậy, nếu không nhanh chóng giải quyết, thậm chí để truyền tới lỗ tai lão tổ của Độc Cô thị, đánh giá của Độc Cô Thành, lão tổ của Độc Cô thị kia đối với Độc Cô Diêm chắc chắn là sẽ thấp hơn, nói không chừng đến lúc đó thật sự sẽ phát sinh chuyện đổi lại gia chủ.
Thế nên là Độc Cô Diêm lập tức bình ổn lại tâm trạng, nói:
- Tô Tín, ngươi đừng có giả vờ hồ đồ với ta!
- Những thế gia tông môn này đều phụ thuộc vào Độc Cô thị ta, ngươi động vào bọn họ liền tương đương với động vào Độc Cô thị ta!
- Bây giờ đám tay chân của ngươi không có ai là võ giả Dương Thần Cảnh, nếu như ta như mời lão tổ ra, ngươi cho rằng ngươi còn có thể bước ra khỏi địa bàn của Độc Cô thị ư?
Tô Tín bày ra vẻ mặt không sợ hãi gì nói:
- Quan trọng là ngươi dám mời Độc Cô Thành ra mặt sao?
- Ngươi thân là một vị gia chủ, kết quả là lại quản lý Độc Cô thị đến mức hỏng bét, ngươi nên biết Độc Cô Thành sẽ nhìn ngươi thế nào.
- Quan trọng nhất là, coi như là Độc Cô Thành tự mình đến đây, hắn ta cũng không dám động tay động chân với ta đâu, nếu không hắn ta chính là đang gây hấn với Lục Phiến Môn và triều đình rồi.
Sắc mặt Độc Cô Diêm càng thêm âm trầm, bởi vì hắn biết Tô Tín nói không sai.Triều đình sẽ không dễ dàng ra tay với những thế lực đứng đầu võ lâm kia, chính là để giảm thiếu một phần nguy cơ xâm lược.
Các thế lực đại võ lâm trên giang hồ cũng vô cùng nhạy cảm, nếu như Đại Chu xuất hiện nhiều mối nguy cơ bị xâm lược, vậy thì bọn họ sẽ không hề để ý mà cũng liên hiệp lại,
chung tay phản kháng Đại Chu một lần nữa.
Thế nên Tô Tín không ra tay với Độc Cô thị, ngược lại ra tay với những thế lực phụ thuộc mà Độc Cô thị che chở.
Quan trọng nhất là bây giờ Độc Cô thị có muốn động tay động chân với Tô Tín ở chỗ này cũng không tìm ra được lý do gì.
Tô Tín lấy danh nghĩa của Lục Phiến Môn tới bắt người, coi như là Độc Cô Thành, lão tổ của Độc Cô thị kia có tới, Tô Tín cũng có lý do để trực tiếp ngăn cản hắn ta lại.
Dĩ nhiên là nếu bọn họ muốn đánh, vậy thì Tô Tín sẽ không để ý mà tìm mấy tên võ giả Dương Thần Cảnh tới đây.
Dù sao hắn đã lấy được không ít bí điển từ Tô gia, hắn tin tưởng rằng một số võ giả Dương Thần Cảnh của Đại Chu sẽ rất có hứng thú mà giao dịch thêm một lần nữa vói Tô Tín hắn.
Dù sao thì bọn họ giúp Tô Tín cũng không cần phải chủ động tiến công, mà là bị động phòng ngự, huống chi Đại Chu cũng không phải là dễ bắt nạt, nếu như ngươi biểu hiện quá mức quá đáng, thì các vị võ giả Đại Chu này cũng sẽ không ngần ngại mà phản kích một lần.
Giống như Tiêu thị ở Giang Nam ngày xưa vậy.
Các ngươi xưng vương xưng bá ở Giang Nam, triều đình cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng duy chỉ có Tiêu gia ngươi lại dám tính toán đến trên đầu triều đình, đây cũng chính là chuyện mà Đại Chu không thể nào dễ dàng tha thứ được.
Thế nên dưới sự đè ép của triều đình, ngay cả Tiêu gia cũng trực tiếp phong bế gia tộc mấy năm, vô cùng khiêm tốn.
Bây giờ chuyện của Tô Tín cũng là như thế, hắn không chủ động động vào người của Độc Cô thị, nhưng nếu như người của Độc Cô thị dám động đến hắn, vậy thì Tô Tín sẽ phản kích vô cùng kịch liệt, thậm chí đến lúc đó Lục Phiến Môn và triều đình cũng sẽ đều tỏ thái độ.
Biểu cảm trên khuôn mặt Độc Cô Diêm lập tức trở nên rất khó coi, hắn lạnh lùng nói:
- Tô Tín, lần trước ta và ngươi cũng chỉ xem như là có chút va chạm nhỏ mà thôi, huống chi ngươi cũng không tổn thất cái gì, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn tuyệt tình đến mức này sao?
- Bây giờ Tiêu Hoàng, thiếu chủ của Tiêu gia cũng có mặt ở đây, ta và các ngươi đều lùi một bước, từ nay về sau Độc Cô thị ta tuyệt đối sẽ không lại tới trêu chọc ngươi, ngươi cũng sẽ rút khỏi địa bàn của Độc Cô thị ta, thả hết những người ngươi đã bắt đi, ngươi xem thử thế nào?
Tiêu Hoàng quay đầu cười như không cười liếc mắt nhìn Độc Cô Diêm một cái, cái người dượng này của mình này trái lại còn rất biết cậy thế, muốn dùng chính mình để dọa Tô Tín ư? Sợ là lắn nghĩ nhầm rồi.
Quả nhiên, Tô Tín trực tiếp nghiêng đầu nhìn Tiêu Hoàng hỏi:
- Hả? Tiêu huynh cũn muốn xen vào chuyện này ư?
Tiêu Hoàng lắc lắc đầu nói:
- Lần này ta tới Độc Cô thị cũng chỉ là để hoàn thành một khoản làm ăn, thuận tiện tới thăm cô cô của ta một chút, về phần chuyện giữa ngươi và Độc Cô thị ấy à, đây là phân tranh nội bộ ở Bắc Nguyên đạo các ngươi, ta là một cái người tới từ Giang Nam đạo, nếu nhúng tay vào sợ là sẽ không hay đâu nhỉ?
Độc Cô Diêm liếc mắt nhìn Tiêu Hoàng một cái, thầm mắng trong lòng rằng quả nhiên người của Tiêu gia đều vô cùng gian xảo.
Nói cái gì mà Bắc Nguyên đạo với chả Giang Nam đạo, chỉ có một số thế lực bất nhập lưu mới thích dùng khu vực để phân chia sự khác biệt giữa các thế lực với nhau, mà đối với loại thế lực giống như Tiêu gia này, cũng không phải là dùng khu vực để đại diện cho bọn họ, mà là bọn họ tới đại diện cho khu vực.
Cho dù Tiêu gia có rời khỏi Giang Nam đi chăng nữa, thì vẫn sẽ cũng môn phái đứng đầu trên giang hồ như cũ, cho nên việc phân chia khu vực đối với Tiêu gia mà nói căn bản là cũng không có chút ý nghĩa gì.
Chỉ có điều là nếu Tiêu Hoàng đã không muốn hỗ trợ, thì Độc Cô Diêm cũng không thể nói thêm gì, hắn chỉ nhìn Tô Tín, muốn xem Tô Tín lựa chọn thế nào.
Nhưng kết quả là Tô Tín lại lắc đầu nói:
- Độc Cô gia chủ, ngươi thế này là quá không phóng khoáng rồi, ta đã nói rồi, nếu như lần này ngươi thua cuộc, vậy thì ngươi phải trả giá thật nhiều, kết quả ngươi lại muốn rũ tay làm như không có chuyện gì, dùng một lời hứa hẹn căn bản là cũng không hề có ý nghĩa gì để yêu cầu ta thu tay lại, chuyện này ta đây làm không được.
Sắc mặt Độc Cô Diêm có phần biến thành màu đen, hắn biết nếu như mình mời lão tổ Độc Cô Thành ra, với thực lực của Độc Cô Thành thì có thể tạm thời áp đảo Tô Tín, khiến cho hắn rời đi.
Chỉ có điều là đây cũng chỉ là phương án giải quyết tạm thời mà thôi, nếu như Tô Tín vẫn cứ cứng rắn không chịu trả lại những người mà hắn đã mang người, thế thì danh vọng của Độc Cô thị bọn họ vẫn sẽ giảm sút như cũ.
Huống chi nếu hắn tìm lão tổ ra mặt, vậy thì hắn còn có thể tiếp tục ngồi lên cái vị trí gia chủ của Độc Cô thị này được nữa sao? Chính bản thân Độc Cô Thành đứng ra quản lý Độc Cô thị chẳng phải là sẽ tốt hơn sao?
Thế nên là Độc Cô Diêm cứ thế rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nhìn Tô Tín, Độc Cô Diêm chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi hỏi:
- Ngươi thắng, nói đi, đến tột cùng thì lần này ngươi muốn cái gì?
Tô Tín lắc đầu đáp:
- Không phải là ta muốn cái gì, mà là ngươi có thể cho ta cái gì!
- Nếu đây là một trận cá cược, vậy thì người thua sẽ phải muốn trả giá thật nhiều, không phải là điều này rất đúng đấy sao?
- Thế nên lần này ta cho ngươi ba ngày, ba ngày sau ngươi lấy ra một cái giá lớn có thể khiến ta hài lòng thì hãy tới Lục Phiến Môn dẫn người trở về.
Mặt mũi Độc Cô Diêm đầy âm trầm nói:
- Thế nếu như thứ mà ta đây lấy ra không khiến ngươi hài lòng thì sao?
Tô Tín cười ầm lên, sau đó đáp lời:
- Vậy thì Độc Cô gia chủ ngươi cứ chuẩn bị dẫn một đống thi thể trở về đi!
Nói dứt lời Tô Tín liền vừa cười sang sảng vừa dẫn người đi khỏi, thuận tiện thả lại mấy tên đệ tử Trương gia mà hắn vừa định đem đi kia.
- Ta liền không đem những người này đi nữa, coi như là đưa cho ngươi một phần đặt cọc đi.
Sau khi để lại những lời này, Tô Tín liền hoàn toàn đi khỏi, tại chỗ chỉ còn lại có Độc Cô Diêm trầm mặt như nước cùng với gia chủ Trương gia đầy mặt vui mừng.