Tiêu Hoàng đứng ở một bên chứng kiến Tô Tín giao chiến với dượng Độc Cô Diêm của mình, hắn không thể không nói rằng ngay từ lúc vừa mới bắt đầu Độc Cô Diêm đã trực tiếp bị khí thế của Tô Tín đè bẹp, sự tồn tại của song phương hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.
Người dượng đáng thương kia của mình khi đối mặt với Tô Tín hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động, chỉ có thể bị Tô Tín dắt mũi mà đi.
Quan trọng nhất là đến cuối cùng Tô Tín vẫn để lại một cái bẫy rập cho Độc Cô Diêm.
Tô Tín cũng chưa nói là phải làm như thế nào, hắn chỉ nói là chỉ cần Độc Cô Diêm có thể lấy ra thứ khiến cho Tô Tín hài lòng thì hắn sẽ thả người.
Cứ thế Độc Cô Diêm không biết phải làm sao, theo bản năng hắn liền lấy ra thứ mấu chốt nhất với bản thân, suy cho cùng thì cơ hội chỉ có một lần duy nhất.
Ở điều kiện tiên quyết là Tô Tín hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, Độc Cô Diêm căn bản cũng không hề phát giác ra loại thủ đoạn nho nhỏ này, dĩ nhiên là Tiêu Hoàng là người đứng ngoài cũng lười đi nhắc nhở hắn.
Thật ra thì dù chuyện có như thế nào cũng không sao cả, trước mắt Độc Cô Diêm cũng chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Tô Tín, nếu đổi lại thành Tiêu Hoàng hắn cũng sẽ phải làm như vậy.
Bất kể là hắn đứng từ góc độ của bản thân mình hay là đứng từ góc độ của cả Độc Cô thị, phương thức giải quyết tốt nhất vẫn cứ là xử lý cái mối tai họa mang tên Tô Tín này đầu tiên, bằng không có Tô Tín ở đây, Độc Cô thị tuyệt đối sẽ không được an bình.
Độc Cô Diêm mang nét mặt đầy giận dữ dẫn người rời đi, Tiêu Hoàng cũng không quan tâm gì nhiều, dù sao thì hắn chỉ là tới nơi này làm khách, hắn không có ý định nhúng tay vào mối ân oán giữa Độc Cô thị và Tô Tín, cũng không muốn lo chuyện bao đồng.
Nói thật ra thì từ chuyện lần trước Tiêu Hoàng đã hoàn toàn xóa tan ý định đối nghịch với Tô Tín rồi, bởi vì không có ý nghĩa gì hết.
So với Tô Tín đã có thực lực hoàn toàn vượt qua chính mình, ngay cả Hà Hưu còn không có dũng khí rút kiếm ở trước mặt Tô Tín, chính mình còn có tư cách gì để tranh chấp với Tô Tín?
Còn nếu như đứng ở góc độ của Tiêu gia mà nói, hắn càng không có lý do gì để tranh chấp với Tô Tín.
Hắn muốn trở thành gia chủ Tiêu gia, vậy thì hết thảy cũng đều phải suy nghĩ vì lợi ích của toàn gia tộc đầu tiên.
Đúng là Tiêu gia từng có một chút va chạm với Tô Tín, nhưng cái gọi là một chút va chạm này ở tại lợi ích chính thức trước mặt thì chẳng là cái gì cả.
Loại va chạm nhỏ này thường xuyên xảy ra giữa các tông môn trên giang hồ, căn bản là không được xem như chuyện lớn gì, lúc nên liên thủ thì vẫn liên thủ, chỉ cần không vạch mặt, mọi chuyện đều dễ nói.
Sau khi trở lại Lục Phiến Môn, Tô Tín liền yên tâm chờ Độc Cô Diêm tới đây trả giá cho sự thất bại.
Thật ra thì Tô Tín cũng chẳng hề muốn lấy thứ gì từ tay Độc Cô Diêm cả. Hắn làm như vậy chỉ là đơn thuần muốn bắt chẹt Độc Cô thị một chút mà thôi.
Hiện tại Bắc Nguyên đạo coi như là một trong những căn cơ của Tô Tín, mặc dù bây giờ trên núi Ngô Đồng không có được bao nhiêu người ở, nhưng đó cũng là địa bàn của Tô Tín, hắn cũng không thể dễ dàng để cho địa bàn của mình cứ dăm ba ngày lại có người đánh đến tận cửa tìm phiền toái.
Nguyên nhân khiến hắn trả thù Độc Cô thị chỉ có một, đó chính là muốn những người khác thấy được rằng, bất kể là thành công hay thất bại, chỉ cần có người dám ra tay với địa bàn hắn, thì đều phải trả giá thật lớn, dù cho chính bản thân hắn cũng không hề có tổn thất gì.
Lúc Độc Cô Diêm trở lại Độc Cô thị, Tiêu Xước vẫn đang ở trong phòng khách chờ hắn.
Tiêu Hoàng không muốn xen vào chuyện của Độc Cô thị, thế nên hắn liền trực tiếp nói lời từ biệt với Tiêu Xước và cả Độc Cô Diêm rồi trở lại Tiêu gia.
Tiêu Xước thì chỉ thản nhiên nhìn Độc Cô Diêm hỏi:
- Như thế nào đây? Ngạc nhiên lắm hả?
Bất ngờ là lần này Độc Cô Diêm lại không hề tức giận, không phải là tính tình của hắn bỗng nhiên thay đổi trở nên tốt hơn, mà là bởi vì hắn đã quen rồi.
Huống chi bây giờ Độc Cô Diêm không thừa nhận cũng không được, ở phương diện khác đích xác là Tiêu Xước vẫn mạnh hơn hắn.
Lần này Tiêu Hoàng đến cũng đã nói rất rõ ràng cho Độc Cô Diêm, nếu như hắn muốn ngồi vững vàng ở cái vị trí gia chủ này thì hắn thật sự không thể hoàn toàn vạch mặt với Tiêu Xước.
Thế nên Độc Cô Diêm liền kìm nén lửa giận trong lòng mình, kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho Tiêu Xước, muốn xem thử đến tột cùng thì nàng có biện pháp gì để giải quyết chuyện này.
Tiêu Xước vuốt vuốt ve ngón tay mảnh khảnh của mình, không để tâm nói:
- Rất đơn giản thôi, cái này còn phải xem ngươi thấy thể diện của Độc Cô thị quan trọng hơn, hay là vị trí gia chủ của một mình ngươi quan trọng hơn.
Độc Cô Diêm nhíu nhíu mày nói:
- Ngươi có ý gì?
Tiêu Xước thản nhiên nói:
- Ta có ý gì ngươi còn không biết sao? Thậm chí hẳn là trong lòng ngươi cũng đã có quyết định rồi mới đúng.
- Nếu cứng đối cứng với Tô Tín đến cùng, đi mời lão tổ ra tay, như vậy người mất thể diện chính là Độc Cô Diêm ngươi, thân là gia chủ nhưng lại không có năng lực làm việc như thế, uy vọng của người ở Độc Cô thị này chắc chắn là sẽ sụt giảm rất nhiều, nhưng mà lại có thể tạm thời bảo vệ thể diện cho Độc Cô thị.
- Còn nếu như ngươi đi chịu thua với Tô Tín thì sẽ là ném hết mặt mũi của cả Độc Cô thị, thế nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải giải quyết xong chuyện này, mặc dù ngươi cũng sẽ mất thể diện, nhưng khi người ngoài nghĩ đến chuyện này, nhắc tới đầu tiên chính là Độc Cô thị chứ không phải là Độc Cô Diêm ngươi.
- Về phần nếu như bên trong Độc Cô thị có người nói xấu người, vậy hãy để cho chính bọn hắn đi thử một chút xem, dù có đặt ai ở trên vị trí này, thì người đó cũng sẽ đưa ra lựa chọn phù hợp nhất với lợi ích của chính mình thôi.
Độc Cô Diêm im lặng không lên tiếng, Tiêu Xước nói rất đúng, cho tới tận bây giờ Độc Cô Diêm vẫn không phải là cái loại người sẽ vì một chút lợi ích của gia tộc mà gây liên lụy cho người của mình.
Lúc này Tiêu Xước lại lên tiếng nhắc nhở thêm:
- Nếu như ngươi đã có quyết định thì mau chóng hành động đi, bây giờ lão tổ vẫn còn đang bế quan, còn chưa biết đến chuyện này, nếu ngươi vẫn cứ tiếp tục ở đây mà do dự, nói không chừng sẽ có người tới chỗ lão tổ nói huyên thuyên đấy.
Trong Độc Cô thị cũng có không ít người mơ ước đến vị trí gia chủ của Độc Cô Diêm hắn, nói không chừng có gia hỏa mang tâm tư hiểm ác nào đó đang âm thầm gây chuyện cũng nên.Ngẫm nghĩ một lúc, Độc Cô Diêm mới lên tiếng:
- Nhưng mà tên Tô Tín kia một hai phải bắt ta lấy ra được thứ khiến hắn hài lòng thì mới đồng ý thả người, rốt cuộc thì hắn ta có ý gì? Lỡ đâu thứ mà ta đưa ra không khiến cho hắn hài lòng thì ta phải làm như thế nào bây giờ?
Tiêu Xước lười biếng đáp:
- Không cần phải để ý nhiều đến thế, chỉ cần ngươi
có thể lấy ra một thứ không tệ lắm thì Tô Tín cũng sẽ thả người, thứ hắn muốn chẳng qua là một cái thái độ của Độc Cô thị mà thôi, chứ không phải là muốn hoàn toàn vạch mặt với Độc Cô thị.
Độc Cô Diêm gật đầu, hắn cũng không hề hoài nghi Tiêu Xước, suy cho cùng đã nhiều năm như vậy rồi, lúc Tiêu Xước bày mưu tính kế cho hắn còn chưa từng xảy ra sai sót, thế nên Độc Cô Diêm cũng lựa chọn tin tưởng Tiêu Xước.
Lúc này Tiêu Xước bỗng nhiên nói:
- Trong khoảng thời gian này ta có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, khả năng là thời gian sẽ rất dài.
Độc Cô Diêm nhíu mày nhưng không nói gì, hắn cũng chỉ tỏ vẻ là mình đã biết rồi.
Tiêu Xước không phải là phụ nhân khuê phòng như những thế gia khác, ngày thường chỉ quản lý ở hậu trạch, ngược lại phần lớn thời gian nàng đều không ở bên trong Độc Cô thị.
Hình thức chung đụng của phu thê Độc Cô Diêm và Tiêu Xước cũng rất là kỳ lạ, đơn giản mà nói chính là ngươi mặc kệ ta, ta cũng sẽ không quan tâm ngươi.
Độc Cô Diêm đi ra ngoài tìm nữ nhân nuôi ngoài phòng, thậm chí còn làm cho có con riêng, thế nhưng Tiêu Xước cũng không quan tâm, nhưng Độc Cô Diêm hắn cũng đừng nghĩ xen vào chuyện của nàng.
Thế nên coi như là Độc Cô Diêm biết Tiêu Xước thường xuyên đi ra ngoài, hắn cũng sẽ mặc kệ, thậm chí là không hỏi một tiếng.
Dù sao thì hắn cũng biết, với tính cách của Tiêu Xước, sợ rằng thường xuyên ở lại Độc Cô thị mới có thể xảy ra chuyện lớn, chỉ cần nàng không làm ra nên chuyện gì quá phận là được rồi.
Ba ngày sau, Tô Tín vẫn luôn chờ ở Lục Phiến Môn, bao gồm cả đám người Phương Cửu Nguyên cũng đang nhìn, muốn xem thử đến tột cùng thì Độc Cô thị có thể chịu thua hay không.
Dĩ nhiên là dựa theo bọn họ tưởng tượng của bọn họ thì tốt nhất là Độc Cô thị vẫn đừng có chịu thua, ăn đủ thua thiệt với cái tên Tô Tín kia mới gọi là tốt.
Chỉ có điều là phản ứng của Độc Cô thị lại đã khiến cho bọn họ phải thất vọng.
Ba ngày sau, khi Độc Cô Diêm đích thân dẫn người theo đem đồ tới, đã làm cho đám người Phương Cửu Nguyên lập tức mở rộng tầm mắt.
Người của Độc Cô thị cũng nhát gan quá đi, đối mặt với một tên võ giả Dung Thần Cảnh như Tô Tín mà bọn họ lại cũng chịu cúi đầu nhận thua.
Tìm được Tô Tín, Độc Cô Diêm trực tiếp ném ra một cái hộp, lạnh lùng nói:
- Bây giờ ta có thể mang người đi được rồi chứ?
Trong cái hộp kia là thứ gì Tô Tín cũng không thèm nhìn đến, trực tiếp gọi Hoàng Bỉnh Thành tới rồi nói:
- Đi, dẫn đám đệ tử của các tông môn phụ thuộc vào Độc Cô thị kia đến đây cho Độc Cô gia chủ dắt về.
Tô Tín nhìn Độc Cô Diêm nói:
- Độc Cô gia chủ, Tô Tín ta nói có chữ tín, những người đó ta đều dùng món ngon rượu ngọt để tiếp đãi, bảo đảm bọn họ không bị một chút thương tổn nào.
Dĩ nhiên nếu như chuyện này lại tái diễn thêm lần nữa, những người này có thể an toàn đi ra khỏi Lục Phiến Môn hay không, liền không nói trước được rồi.
Độc Cô Diêm lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không có để ý đến lời uy hiếp của Tô Tín, trực tiếp dẫn người rời đi.
Tiêu Xước nói đúng là không sai, những lời trước đó của Tô Tín thuần túy chỉ là muốn hù dọa hắn mà thôi, bất kể hắn có lấy ra thứ gì, chỉ cần hắn mang thái độ nhận thua thì cũng đủ rồi, Tô Tín sẽ thả người.
Chỉ có điều sau khi chuyện này kết thúc, đích xác là sẽ khiến cho những thế lực khác sẽ phải nhìn nhận lại tính cách của Tô Tín một lần nữa.
Chỉ cần ngươi muốn ra tay với Tô Tín, bất kể là thành công hay là không thành công, dù thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng phải chuẩn bị tinh thần mà chờ bị Tô Tín trả thù đi.
Giống như Độc Cô thị lần này, quả thực làTô Tín không hề động tay động chân gì với Độc Cô thị, chẳng qua hành động của hắn cũng đủ để khiến cho Độc Cô thị ghê tởm, cho đến cuối cùng vẫn không thể không chịu thua.
Thời điểm những thế lực khác muốn động đến Tô Tín sẽ phải suy nghĩ xem mình có thể chịu đựng được sự trả thù của Tô Tín hay không.
Suy cho cùng thủ đoạn làm việc Tô Tín nổi tiếng là bỉ ổi và tàn nhẫn, cho dù không thể khiến cho ngươi tổn thương nguyên khí nặng nề, thì cũng sẽ khiến cho ngươi đau đầu không thôi.
Lúc Độc Cô Diêm rời khỏi, Tô Tín mới mở cái hộp ra, bên trong rõ ràng là hai gốc thực vật có hình dạng kỳ lạ dài khoảng bảy tám tấc, trông giống như xương sống lưng của một con rồng, đây hẳn là Long Cốt Đằng, đặc sản của Độc Cô thị rồi.
Chỉ có điều là so với Long Cốt Đằng màu xám trắng ở bên ngoài thì loại Long Cốt Đằng này kỳ lạ hơn rất nhiều, nó lại là màu tím, bề ngoài lộ ra vẻ rất bất phàm, hiển nhiên là hai gốc Long Cốt Đằng này chính là trân phẩm.
Thứ này Tô Tín cũng không cần, chẳng qua mặc dù là rất ít người cần đến thứ như Long Cốt Đằng, nhưng số lượng cũng không nhiều, thế nên giá tiền cũng không hề thấp.
Hai gốc Long Cốt Đằng cực phẩm màu tím này ắt hẳn cũng phải trị giá không ít tiền, nhưng mà đối với Tô Tín mà nói thì đây vẫn là thứ vô dụng, cho nên Tô Tín trực tiếp đưa nó giao cho Hoàng Bỉnh Thành, để hắn đến bảo khố của Lục Phiến Môn đổi thành vài loại đan dược cần dùng.
Tại bảo khố của Lục Phiến Môn có thể dùng điểm chiến công để đổi tới loại bảo vật. Nhưng một số bộ khoái bộ đầu đã vô tình phát hiện ra rằng nếu có bảo vật gì mà bản thân không dùng đến thì cũng có thể tiến hành trao đổi ở bảo khố, chỉ có điều là thứ được trao đổi nhất định phải có giá trị thấp hơn một chút với thứ ngươi giao dịch đem đến để trao đổi, như vậy thì mới có thể bảo đảm Lục Phiến Môn vĩnh viễn sẽ cũng không lỗ lã.
Long Cốt Đằng này vô dụng đối với hắn, thế nên hắn liền đem đi giao dịch, đổi lấy một số thứ có thể sử dụng được, chịu thiệt một chút cũng không sao cả, hắn cũng không quá để ý đến chuyện này.
Đợi đến sau khi Hoàng Bỉnh Thành cầm lấy Long Cốt Đằng kia đi, trên tấm lệnh bài Địa phủ trong tay Tô Tín cũng lóe lên một cái tin tức, không ngờ rằng người của Địa phủ lại tìm hắn có việc, hơn nữa người này còn đang ở ngay trong Kinh thành.