Trần Chiêu đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng hắn thân là võ giả Tiên Thiên nên khí huyết cường kiện, mặt ngoài nhìn hắn hơn bốn mươi không khác gì Mạnh Trường Hà.
Lúc có người thông báo Mạnh Trường Hà tới thì hắn còn sững sờ.
Chính mình năm đó độc chiếm tiêu cục sư huynh lưu lại, cũng bức sư điệt này đi, hai người có thể nói là chết già không gặp lại nhau.
Trong thời hơn mười mấy năm qua Mạnh Trường Hà biết rõ hắn ẩn cư trong Thần Châu phủ, hắn cũng mơ hồ nghe nói Mạnh Trường Hà làm gì tại Thường Ninh phủ nhưng không ai liên hệ với ai.
Hiện tại đột nhiên Mạnh Trường Hà tới chơi, nội tâm Trần Chiêu lúc này hơi bồn chồn, chẳng lẽ là sư diệt của mình đột phá cảnh giới Tiên Thiên cho nên tới tìm mình báo thù năm xưa?
Đến lúc hắn thấy Mạnh Trường Hà khiêm cung gọi hắn một tiếng sư thúc, hơn nữa thực lực của hắn cũng chỉ dừng lại ở Hậu Thiên đại viên mãn, Trần Chiêu lúc này mới khẳng định Mạnh Trường Hà nhất định có việc cầu hắn.
- Ha ha, vài chục năm không gặp, sư thúc ngươi vẫn dung quan tỏa sáng đó.
Mạnh Trường Hà cười ha hả nói.
Trần Chiêu lười biếng ngồi xuống ghế, hắn bưng trà sâm do hạ nhân mang tới, lúc này hỏi:
- Dung quang tỏa sáng so ra vẫn kém Trường Hà ngươi uy phong tại Thường Ninh phủ đấy.
- Nghe nói ngươi bây giờ chính là hội chủ bang phái mạnh nhất Thường Ninh phủ, thủ hạ mấy vạn huynh đệ, hùng bá một phương, xem ra uy phong rất lớn.
- Ha ha, sư thúc ngươi chớ giễu cợt ta, bang phái của ta trong mắt ngươi có là gì chứ? Không có võ giả Tiên Thiên cũng chỉ là tiểu hài tử chơi bùn mà thôi.
Mạnh Trường Hà tự giễu nói một câu.
Trần Chiêu vuốt râu nói:
- Được rồi, có chuyện gì ngươi nói thẳng là được, hôm nay ngươi tới tìm ta cũng không phải chỉ nói chuyện phiếm đâu phải không?
- Đúng thế, sư thúc nói vậy ta cũng nói thẳng, lần này tìm ngươi chính là có việc cần hổ trợ.
Nói xong Mạnh Trường Hà lại nói chuyện xảy ra với Trần Chiêu, tuy nhiên hắn cũng bỏ qua chuyện Trần Hoành và Mã Thanh Nguyên cho hắn hai trăm vạn lượng bạc.
Nghe xong Trần Chiêu liền cười to, nói:
- Chậc chậc, Trường Hà à, không phải sư thúc ta nói ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng hơn bốn mươi tuổi, bá chủ một phương trong Thường Ninh phủ lại bị một tiểu bối áp đảo, hắn còn giết nhi tử và đồ đệ của ngươi, ngươi cũng quá vô dụng rồi đó.
Trong lòng Mạnh Trường Hà đang chửi mắng Trần Chiêu, hận không thể lập tức xông lên làm thịt hắn cho rồi.
Nhưng trên mặt Mạnh Trường Hà lại chỉ mỉm cười, nói:
- Người tuổi trẻ kia không đơn giản, có thể trước hai mươi tuổi đột phá tới cảnh giới Hậu Thiên đại viên mãn, cho dù là những đệ tử danh môn đại phái cũng không có làm được đấy.
- Hơn nữa Tam Anh hội cũng không phải do một mình ta làm chủ, cho nên ta cũng chỉ có thể tới xin sư thúc ngươi giúp đỡ mà thôi.
Trần Chiêu lập tức lắc lắc đầu nói:
- Trường Hà này, tốt xấu ta cũng là trưởng bối của ngươi, theo lý thuyết ngươi có chuyện ta nên hỗ trợ.
- Nhưng đáng tiếc ngươi cũng biết, ta mười mấy năm trước đã thoái ẩn giang hồ, hiện tại lại ra tay sẽ phá hư quy củ đó.
- Năm mươi vạn lượng bạc!
Bỗng nhiên Mạnh Trường Hà nói ra.
- Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt Trần Chiêu lập tức biến đổi.
Mạnh Trường Hà lạnh nhạt nói:
- Ta nói cho sư thúc năm mươi vạn lượng bạc xem như phí đi lại.
Nghe được có bạc, hơn nữa còn là năm mươi vạn lượng, Trần Chiêu lập tức động tâm.
Hắn đúng là võ giả Tiên Thiên, nhưng đã quy ẩn giang hồ vài chục năm, những năm qua sống sung sướng an nhàn cho nên làm sao còn nhuệ khí như năm xưa mở tiêu cục chứ.
Trần Chiêu cũng không am hiểu quản lý tài sản cho nên cứ mất tiền, những năm qua tình hình kinh tế của hắn cũng khó khăn.
Hiện tại Mạnh Trường Hà mở miệng chính là năm mươi vạn lượng, chỉ có điều bảo hắn đối phó một tiểu bối Hậu Thiên đại viên mãn, khoản mua bán này có lợi quá.
Tuy vậy hắn vẫn nhẫn nhịn, không đồng ý mà trầm giọng nói:
- Một trăm vạn lượng ta sẽ đi với ngươi một chuyến.
Mạnh Trường Hà giả bộ như khó xử nói:
- Sư thúc, không phải ta không nỡ tiền, mà là đại bộ phận tiền tài của Tam Anh hội đều nằm trong bang, chúng ta tích lũy có hạn, chỉ có sáu mươi vạn lượng.
Trần Chiêu đương nhiên không muốn, hai người ép giá một phen, cuối cùng quyết định bảy mươi vạn lượng.
Nhìn thấy bô dạng của Trần Chiêu, nội tâm Mạnh Trường Hà âm thầm cười lạnh.
Vị ‘hảo sư thúc’ của mình còn thiếu tiền hơn tưởng tượng, bảy mươi vạn lượng bạc là xong.
- Đúng rồi, ngươi muốn làm sao bây giờ? Trực tiếp làm thịt tiểu tử kia?
Trần Chiêu thu bạc nên khách khí hơn nhiều.
Mạnh Trường Hà lắc đầu, sắc mặt âm trầm nói:
- Đầu tiên đừng vội, ta còn đồng ý người Thanh Trúc Bang giúp lấy lại địa bàn của bọn họ, huống hồ ta cũng không muốn sớm giết hắn như thế.
- Hắn không phải muốn phát triển Phi Ưng bang lớn mạnh sao? Vậy thì tốt, ta sẽ cướp sạch địa bàn và thủ hạ của hắn, làm cho hắn cảm thấy tuyệt vọng khi chết.
Trần Chiêu cười hắc hắc nói:
- Đơn giản, nếu hắn không giao địa bàn, ta trước hết phế võ công của hắn, ngươi tùy tiện đoạt địa bàn và thủ hạ của hắn là được.
Trần Chiêu rất tự tin vào thực lực của mình.
Tiên Thiên và Hậu Thiên, chỉ khác một chữ nhưng cách biệt một trời một vực, hắn muốn phế bỏ Tô Tín là điều vô cùng dễ dàng.
Lúc này Tô Tín còn không biết nguy cơ sắp sửa tới gần.
Hắn chiếm đoạt Thanh Trúc bang liền phong thưởng đại lượng bang chúng, phàm là người tham gia trận chiến với Thanh Trúc bang lần này, mặc kệ công lao lớn nhỏ mỗi người đều có phần.
Tiền thưởng nhiều thì ngàn lượng vạn lượng, ít cũng có mười lượng, lúc này các đệ tử khác ao ước tụ tập lại, càng nô nức gia nhập chiến đường, hơn nữa Tô Tín lại tiếp thu đệ tử Thanh Trúc bang, từ đó thuộc hạ trực tiếp của Tô Tín nhiều tới hơn hai vạn, trong đó đệ tử chiến đường tới một vạn năm.
Bởi vì thừa thế xông lên, Tô Tín nhân khí thế này tùy tiện tìm lý do tấn công Giang Dương bang, trong vòng một đêm cũng chiếm một tòa phường thị của Giang Dương bang.
Lúc này trong Giang Dương bang, Giang Bắc Phi và hai gã phó bang chủ sầu mi khổ kiểm đi lòng vòng trong phòng nghị sự, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Phó bang chủ Dương Đông nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lần trước ta nói Tô Tín lòng muôn dạ thú, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với Dương Giang Bang chúng ta.
- Cho dù chúng ta chém đầu Tương Hà đưa cho hắn cũng chỉ kéo dài một ít thời gian mà thôi, hiện tại các ngươi thấy đấy, Giang Dương bang chúng ta cũng sắp có kết cục giống như Thanh Trúc bang!
Giang Bắc Phi cùng Trầm Trọng Minh đều không nói lời nào, lúc trước
bọn họ quyết định lấy đầu Tương Hà đưa cho Tô Tín chính là không cho hắn cơ hội tấn công.
Nhưng không nghờ bọn họ vẫn quá ngây thơ.
Nếu Tô Tín thật muốn diệt Giang Dương bang, còn cần gì lấy cớ sao? Trực tiếp đấu võ là được.
Trong vòng một đêm thế công của Phi Ưng bang đã khiến bọn họ sợ hãi, ba tòa phường thị của Giang Dương bang đã mất đi một tòa.
Cũng may mắn Giang Dương bang không giống với Thanh Trúc bang nội đấu lợi hại, vẫn còn có thể miễn cưỡng bố trí phòng ngự, lúc này mới gắng gượng qua cả đêm, không giống Thanh Trúc bang bị tiêu diệt trong một đêm.
Giang Bắc Phi vỗ bàn nói:
- Hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, nên suy nghĩ làm thế nào vượt qua cửa ải khó lần này mới là quan trọng.
- Đi tìm Tam Anh hội, Mạnh Trường Hà có mối thù giết nhi tử với Tô Tín, hắn chắc chắn sẽ không ngồi yên không quan tâm.
- Còn thông tri những bang phái khác, Phi Ưng bang ngông cuồng khuếch trương như thế, chờ Giang Dương bang chúng ta bị diệt, kế tiếp chính là bọn họ.
Dương Đông cười lạnh nói:
- Vừa rồi ta đã đi tìm Tam Anh hội, kết quả Mạnh Trường Hà không có mặt, hai tên hội chủ khác không có mối thù giết nhi tử với Tô Tín, bọn họ căn bản không muốn quản việc này, trực tiếp phái người đuổi ta đi.
Trầm Trọng Minh cũng cười khổ nói:
- Ta phái người đi những bang phái khác cũng giống như vậy.
- Hiện tại bọn họ thấy Tô Tín căn bản không phải là uy hiếp, cho dù nuốt mất Giang Dương bang của chúng ta cũng chỉ sánh ngang với Thiết Đao hội và Thần Phong hội mà thôi, muốn bằng Tam Anh hội còn kém xa lắm.
- Chỉ cần Thường Ninh phủ không xuất hiện bang phái thống trị Thường Ninh phủ giống như Tam Anh hội, bọn họ sẽ không liên thủ, cũng không quản loại chuyện này.
Vào lúc bọn họ vô kế khả thi, bỗng nhiên có bang chúng tiến đến bẩm báo, nói là Tam Anh hội phái người đưa thiệp mời, mời bọn họ đi Thịnh Long lâu nghị sự.
Ba người Giang Bắc Phi nhìn nhau, chẳng lẽ Tam Anh hội nhúng tay? Đây là phong hồi lộ chuyển sao?
Dù sao bất kể là người nào, chỉ cần thấy người Tam Anh hội thì chính là tin tức tốt.
Cùng lúc đó tất cả người tam bang tứ hội trong Thường Ninh phủ đều nhận được thiếp mời của Tam Anh hội, trong đó có cả Tô Tín.
Cầm thiếp mời trong tay, Tô Tín nghi ngờ nói:
- Tam Anh hội triệu tập tất cả mọi người đến Thịnh Long lâu nghị sự, bọn chúng muốn làm cái gì?
Hoàng Bỉnh Thành chần chờ nói:
- Theo ta được biết, tất cả bang phái trong Thường Ninh phủ đều đồng loạt nhận được tin tức nghị sự, trong lịch sử chỉ xảy ra đúng một lần, đó là lúc Tam Anh hội quật khởi, hơn nữa muốn xưng bá Thường Ninh phủ cho nên bọn họ liên hợp chống lại Tam Anh hội.
- Nhưng hiện tại Thường Ninh phủ trừ chúng ta chiếm đoạt Thanh Trúc bang và đang đánh Giang Dương bang ra, cũng không có đại sự nào xảy ra, chẳng lẽ bọn chúng đang nhắm vào chúng ta?
Tô Tín tiện tay ném thiệp mời đi, hắn nói chuyện chẳng đáng quan tâm.
- Hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng, ngày mai đi thì biết rõ, cùng lắm binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn là được.
Sáng sớm hôm sau, Tô Tín trực tiếp dẫn theo Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành đi vào Thịnh Long lâu ở trung ương Xương Đức phường.
Tuy Thường Ninh phủ trước kia là đô thành Đại Chu nhưng đáng tiếc Đại Chu khi đó chỉ là Nam Man tiểu quốc, cũng không có kiến trúc gì đáng khoe khoang, duy nhất có thể nhìn lọt mắt cũng chỉ có Thịnh Long lâu mà thôi.
Thịnh Long lâu có bảy tầng, mỗi một tầng đều phải là người có thân phận nhất định mới đi vào.
Trước kia Thịnh Long lâu chỉ có vương tôn quý tộc hậu duệ của Đại Chu mới có tư cách đi vào, mà bây giờ, Thịnh Long lâu chính là nơi chuẩn bị cho người cầm quyền Thường Ninh phủ đi vào.
Vừa bước vào Thịnh Long lâu, một tên chưởng quầy dáng người ục ịch có gương mặt tươi cười đi tới, hắn nói:
- Thì ra là Phi Ưng bang Tô bang chủ, ngài mới tới đây lần đầu, Thịnh Long lâu chúng ta đã giữ vị trí cho ngài tại tầng bảy.
Tô Tín chắp tay nói:
- Vậy thì đa tạ hảo ý của chưởng quầy, Phi Ưng bang cách Xương Đức phường một đoạn, ta không thể thường tới.
Chưởng quầy Thịnh Long lâu lấy lòng nói:
- Nói không chừng qua một thời gian ngắn nữa thì sẽ không còn xa nữa. Tô bang chủ khuếch trương địa bàn nhanh như vậy, trong Thường Ninh phủ nhiều năm qua chỉ có một mình ngươi thôi, Phi Ưng bang chỉ có ở trong tay của ngươi mới gọi là nhất phi trùng thiên.
Tô Tín cùng hắn khách khí vài câu, chưởng quầy Thịnh Long lâu thật không đơn giản, hắn mặc dù chỉ phụ trách quản lý Thịnh Long lâu nhưng ông chủ sau lưng Thịnh Long lâu nghe nói có bối cảnh hoàng thất Đại Chu.
Hiện tại ông chủ Thịnh Long lâu đã dời tới thành Thịnh Kinh, tên chưởng quầy mập mạp này chỉ là người đại biểu mà thôi, bình thường ngay cả đám người Tam Anh hội Mạnh Trường Hà cũng không dám xem thường hắn, ngược lại còn vô cùng khách khí.