Trên Thịnh Long lâu, Tô Tín đến cũng đã thấy người bang phái khác đến, trừ người Tam Anh hội.
Nhìn thấy Tô Tín đến, tất cả mọi người không mặn không nhạt chào một tiếng.
Trừ Giang Dương bang Giang Bắc Phi hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ phẫn hận, mấy người còn lại cũng không quan tâm tới ai.
Bọn họ cũng không tỏ thái độ với việc Tô Tín quật khởi, không chào đón cũng không chèn ép.
Dù sao chỉ cần Tô Tín không có đạt tới cấp bậc như Tam Anh hội thì bọn họ cũng lười đối phó Tô Tín, như vậy chỉ tự nhiên dựng lên địch nhân mà thôi.
Lúc này Tô Tín cũng đánh giá những người cầm quyền trong Thường Ninh phủ.
Thần Phong hội hội chủ Cung Thanh Phong là một người hơn ba mươi tuổi, hắn chính là người trẻ tuổi sau Tô Tín có thể đứng đầu một bang trong Thường Ninh phủ.
Tuy Cung Thanh Phong tuổi trẻ nhưng cho dù thực lực hay thủ đoạn đều không yếu hơn Tô Tín.
Hắn tiếp nhận Thần Phong hội cũng chỉ có thực lực Hậu Thiên trung kỳ, ba tên phó bang chủ đều mạnh hơn hắn không ít, nhưng trong thời gian mười năm Cung Thanh Phong đã thanh lý bọn họ về nhà dưỡng lão, bản thân cũng đột phá đến cảnh giới Hậu Thiên đại viên mãn.
Thiết Đao hội hội chủ Hạ Thiên là tráng hán hơn bốn mươi, thân cao gần một trượng, sau lưng vác trảm mã đao to lớn cao hơn thân người.
Thực lực tổng hợp của Thiết Đao hội cũng không ổn lắm nhưng thực lực bản thân Hạ Thiên lại vô cùng cường đại, thậm chí có thể nói là đệ nhất cao thủ trong Thường Ninh phủ.
Lúc trước Tam Anh hội khuếch trương đánh Thiết Đao hội, khi đó Hạ Thiên một người một đao ngăn cản Mạnh Trường Hà tại Đoạn Kiêu liên thủ công kích, kịch chiến trên trăm hiệp mà bất bại.
Người cuối cùng chính là Huyết Y hội hội chủ Tề Uyên, đây cũng là trung niên hơn bốn mươi, tướng mạo bình thường, là kiểu người ném vào trong đám người cũng không ai chú ý.
Mà những hội chủ này hoặc là mang theo phó hội chủ hoặc là đại đầu mục tới nơi này, chỉ có Huyết Y hội chỉ có một mình Tề Uyên, hắn co lại trong góc, cảm giác tồn tại rất thấp, người không chú ý nhìn thậm chí không cảm giác được người này tồn tại.
Chính vì thế Tề Uyên mới làm cho Tô Tín cảm giác uy hiếp lớn nhất.
Người đi ra từ tổ chức sát thủ mạnh nhất giang hồ như Huyết Y lâu quả nhiên bất phàm, Tề Uyên âm thầm quan sát, trong cùng giai không có nhiều người có thể ngăn cản.
Mọi người ngồi trên lầu chờ một hồi, vẫn không thấy người Tam Anh hội đến, Thiết Đao hội Hạ Thiên lúc này cau mày nói:
- Đám Tam Anh hội định giở trò gì vậy? Bảo chúng ta tới mà không lộ diện?
Cung Thanh Phong thản nhiên nói:
- Chờ thêm một lúc, trước mắt người tam bang tứ hội đều ở đây, chúng dám đùa nghịch chúng ta hay sao? À, nói sai một điểm, hiện tại hẳn là nhị bang tứ hội mới đúng.
Nói xong Cung Thanh Phong nhìn Tô Tín, khóe miệng mỉm cười vui vẻ.
Đúng lúc đó dưới lầu có giọng nói truyền tới.
- Cung bang chủ nói lời này sai rồi, tam bang tứ hội vẫn là tam bang tứ hội như cũ, những người khác nuốt đồ vật không nên nuốt cũng nên nhổ ra.
Mọi người ngẩng đầu nhìn sang, Mạnh Trường Hà và ba người khác đi tới, đi theo bọn họ còn có hai người là Trần Hoành và Mã Thanh Nguyên.
Nhưng lúc này đám người Cung Thanh Phong không có tâm tư đi quản hai con chó nhà có tang như Trần Hoành và Mã Thanh Nguyên tại sao lại đi cùng Tam Anh hội, ánh mắt của bọn họ bị Trần Chiêu hấp dẫn.
Võ giả Tiên Thiên! Này dĩ nhiên là võ giả Tiên Thiên!
Mạnh Trường Hà đi vào trong lầu, mời Trần Chiêu ngồi vào vị trí chủ vị, nói:
- Vị này chính là sư thúc ta, Trần Chiêu, võ giả Tiên Thiên Khí Hải Cảnh.
Tất cả mọi người nhìn Mạnh Trường Hà, trong long không hiểu mời sư thúc tới làm gì? Chẳng lẽ hắn thật muốn muốn mượn võ giả Tiên Thiên diệt trừ bọn họ và xưng bá Thường Ninh phủ sao?
Trong nội tâm nghĩ như vậy nhưng mọi người vẫn ngoan ngoãn chắp tay chào Trần Chiêu, kêu một tiếng Trần tiền bối.
Hạ Thiên không nhịn được hỏi:
- Mạnh Trường Hà, ngươi mời Trần tiền bối đến là có ý gì?
Tay của hắn lặng lẽ cầm chuôi đao sau lưng, nếu như Mạnh Trường Hà thực muốn động thủ, cho dù là võ giả Tiên Thiên thì hắn cũng dám đánh một trận.
Mạnh Trường Hà cười ha hả nói:
- Hạ huynh an tâm một chút chớ vội, ta mời sư thúc tới chính là vì chỉnh đốn trật tự của Thường Ninh phủ mà thôi.
- Trong thời gian gần đây Thường Ninh phủ thật có chút quá loạn, những người khác tùy ý công phạt quấy rối trật tự của Thường Ninh phủ, cũng nên ra tay dẹp loạn được rồi.
Những người ngồi nơi đây đều đưa ánh mắt nhìn sang Tô Tín, giờ bọn họ đã biết Mạnh Trường Hà đang nhắm vào Tô Tín.
Vì một Tô Tín lại mời võ giả Tiên Thiên tới đây, thù hận giữa Mạnh Trường Hà cùng Tô Tín đúng là không cách nào hóa giải.
Lúc này Trần Chiêu ngồi ở vị trí chủ vị mở miệng, ngữ khí ngạo nghễ:
- Ngươi chính là Tô Tín? Chậc chậc, Thường Ninh phủ các ngươi đúng là không người, vậy mà để một tiểu tử miệng còn hôi sữa leo lên đầu của mình, các ngươi không thấy mất mặt?
Sắc mặt đám người Hạ Thiên đều rất khó coi, chuyện ở Thường Ninh phủ mắc mớ gì tới ngươi? Thường Ninh phủ có người hay không đâu cần ngươi quan tâm?
Trần Chiêu chỉ vào Tô Tín lãnh đạm nói:
- Tiểu tử ngươi đúng là ác tâm, Thanh Trúc bang tồn tại trăm năm bị ngươi nói diệt là diệt, thủ đoạn tàn nhẫn như thế, tương lai sẽ như thế nào?
Biểu lộ của Tô Tín không có một tia biến hóa, chỉ lạnh nhạt nói:
- Trần tiền bối, bang phái tranh đấu làm gì có tàn nhẫn và không tàn nhẫn chứ? Nếu như Thanh Trúc bang hiện tại có thực lực diệt Phi Ưng bang ta, ta nghĩ bọn chúng cũng không hạ thủ lưu tình đâu.
- Huống hồ cho dù ta diệt Thanh Trúc bang, đây cũng là việc của Thường Ninh phủ chúng ta, Trần tiền bối ngươi có quan hệ gì vậy? Chẳng lẽ Trần tiền bối ngươi quyết định gia nhập Tam Anh hội?
Trần Chiêu bị Tô Tín nói nghẹn lời, hắn lập tức cười lạnh nói:
- Ta không gia nhập Tam Anh hội thì không quản được chuyện Thường Ninh phủ hay sao? Đời ta người trong giang hồ, nhìn thấy chuyện bất bình sẽ đi quản một chút, ngươi có thể làm gì chứ?
Trần Chiêu nói ra lời này có chút không có đạo lý, nói rõ dựa vào thực lực áp người.
Ta có thực lực cảnh giới Tiên Thiên, cho nên ta có tư cách quản ngươi, Trần Chiêu nói gần nói xa cũng là
ý này.
Nhưng lời này triệt để chọc giận tất cả người cầm quyền của Thường Ninh phủ.
Trong Thường Ninh phủ này, cho dù là Thần Phong hội hay Thiết Đao hội, hoặc là Huyết Y hội không tranh quyền thế, có lẽ bọn họ cũng có tranh đấu nhưng chỉ là tranh đấu cố định trong Thường Ninh phủ.
Nhưng hiện tại không thể nghi ngờ gì nữa, Mạnh Trường Hà đã đánh vỡ quy củ này, khiến mọi người rất phản cảm.
Dù sao không ai muốn trên đầu của mình có một thái thượng hoàng giơ tay múa chân.
Đương nhiên ngoại trừ Giang Dương bang, bọn họ còn ước gì Trần Chiêu đến Thường Ninh phủ khoa tay múa chân đấy, khi đó ngăn cản Tô Tín mở rộng địa bàn, Giang Dương bang bọn cũng sắp bị Tô Tín diệt rồi.
Lúc này ngay cả Tam Anh hội Đoạn Kiêu và Ninh Lạc Quân cũng cảm thấy lúng túng.
Mạnh Trường Hà hành động như vậy mà không hề thương lượng gì với bọn họ, hoàn toàn tự mình đưa ra quyết định, sau đó còn đi mời lão tổ tông tới.
Vốn điều này cũng bỏ đi, Mạnh Trường Hà muốn mượn Trần Chiêu báo thù chèn ép Tô Tín, thậm chí là giết chết Tô Tín, đối với Tam Anh hội mà nói đây không phải việc xấu.
Nhưng vấn đề mấu chốt là nhân phẩm của Trần Chiêu cũng quá thấp đi mà, vừa xuất hiện đã làm ra dáng vẻ cuồng ngạo bức người, trực tiếp đắc tội tất cả đại bang trong Thường Ninh phủ.
Ngươi thật cho rằng mình có cảnh giới Tiên Thiên là vô địch? Trong tam bang tứ hội có hơn mười vạn bang chúng, một người một miếng nước bọt cũng dìm chết ngươi.
Nội tâm Mạnh Trường Hà cũng thầm hận, hiện tại hắn xem như biết rõ vì sao sư phụ của mình hợp tác với gia hỏa này lại lụn bại như vậy.
Trần Chiêu có tính tình cuồng ngạo như thế, ai nguyện ý giao hàng hóa cho ngươi, ai nguyện ý làm ăn với ngươi?
Tô Tín ngồi trên ghế, hắn lạnh lùng nói:
- Trần tiền bối, ngươi muốn quản như thế nào?
Trần Hoành và Mã Thanh Nguyên sau lưng Trần Chiêu đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn, dựa theo ước định, kế tiếp Trần Chiêu sẽ giúp bọn họ đoạt lại địa bàn Thanh Trúc bang.
Quả nhiên Trần Chiêu không làm bọn họ thất vọng, nói:
- Trong vòng một đêm nuốt địa bàn Thanh Trúc bang, ngươi đúng là khẩu vị lớn, giờ thì ngoan ngoãn giao lại cho ta.
Những người khác lập tức nhìn về phía Tô Tín.
Quả nhiên Trần Chiêu ngoan độc, câu nói đầu tiên muốn Tô Tín nhổ phun ra địa bàn ba phường thị.
Nhưng quan trọng nhất, nếu hôm nay Tô Tín giao địa bàn ra, như vậy mặt mũi của hắn cũng mất sạch trong Thường Ninh phủ.
Vừa hao tâm tổn trí đánh chiếm địa bàn còn chưa ngồi nóng chỗ đã bị người ta cưỡng bức giao ra, không cảm thấy sỉ nhục mới lạ.
Đương nhiên chuyện này bọn họ không muốn quản.
Những bang phái khác cũng chán ghét thái độ hung hăng càn quấy phá hư quy củ Thường Ninh phủ của Trần Chiêu, nhưng hiện tại hắn không phải nhắm vào bọn họ, nên bọn họ cũng tự nhiên không vì Tô Tín mà đắc tội võ giả Tiên Thiên.
Trần Hoành và Mã Thanh Nguyên dùng ánh mắt trào phúng nhìn Tô Tín.
Ngươi nuốt Thanh Trúc bang thì như thế nào? Kết quả còn không phải ngoan ngoãn phun ra hay sao?
Huống hồ ngươi còn giúp chúng ta danh chính ngôn thuận giết bang chủ bù nhìn Ngụy Phong, chúng ta còn phải cảm tạ ngươi đấy.
Tô Tín đứng lên, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nói:
- Trần tiền bối, ngươi đúng là uy phong đó, địa bàn ba phường thị ngươi bảo ta giao là ta phải giao?
Vươn tay ra chỉ vào Trần Chiêu, Tô Tín mặt không biểu tình, nói:
- Nể mặt mũi gọi ngươi một tiếng tiền bối, không nể thì ngươi tính là cái gì? Chuyện Thường Ninh phủ chúng ta tới phiên ngươi khoa tay múa chân sao?
Hắn vừa nói ra lời này làm lầu bảy Thịnh Long lâu im lặng như tờ.
Đám người Trần Hoành nhìn Tô Tín giống như nhìn kẻ điên, dám chỉ vào võ giả Tiên Thiên nói ‘ngươi tính là cái gì’, Tô Tín điên hay sao?
Nội tâm Hạ Thiên lúc này âm thầm kêu tốt, đây là lời hắn muốn nói.
Lúc này sắc mặt Trần Chiêu rất đặc sắc, hắn tức giận tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Một tiểu bối tu luyện vài năm cũng dám nói chuyện với hắn như vậy, mình thoái ẩn giang hồ vài chục năm, chẳng lẽ tiểu bối trong giang hồ đều cuồng vọng như thế sao?
- Tốt, tốt lắm, rất tốt! Một tiểu bối giang hồ mà cuồng ngôn như thế, lão phu hôm nay sẽ dạy ngươi một đạo lý, nói cho ngươi biết cái gì là kính sợ.
Đột nhiên Trần Chiêu vỗ lên mặt bàn, cái bàn gỗ lim vàng quý giá bị đánh nát.
Sát cơ cường đại bộc phát, đám người Hạ Thiên biến sắc.
Võ giả Tiên Thiên ngưng tụ khí hải, nội lực vô cùng hùng hồn, thậm chí có thể đạt tới mức chân khí phóng ra ngoài, thực lực còn mạnh hơn Hậu Thiên đại viên mãn gấp mấy chục lần.
Loại chênh lệch này vô cùng to lớn, tuy nhiên trong truyền thuyết có võ giả Hậu Thiên chiến thắng võ giả Tiên Thiên, dù sao truyền thuyết chỉ là truyền thuyết mà thôi, tối thiểu bọn họ chưa từng gặp qua.