Trần Chiêu tức sùi bọt mép, hào khí trong phòng áp lực tới cực điểm.
Nhưng lúc này Tô Tín lại cười khẽ một tiếng, mang trên mặt nụ cười vui vẻ mỉa mai:
- Dạy ta một đạo lý? Vậy thì tốt, hôm nay ta cũng dạy ngươi một đạo lý, đó là đã thoái ẩn thì nên làm rùa đen rút đầu đi. Giang hồ hiện tại không phải ngươi có thể tùy tiện nhúng tay, ngươi cũng không có tư cách tham dự!
Tô Tín vung tay như đao, đưa tay chém xuống, lúc này ở cổ tay của hắn có hỏa diễm bộc phát.
Sóng nhiệt cực mạnh quét qua, hỏa diễm như tấm lụa quét qua, trong nháy mắt phong tỏa tất cả đường ra của Trần Chiêu.
Cuối cùng chỉ nghe ‘oàng ’ một tiếng vang thật lớn, Trần Chiêu bay ra ngoài và đụng nát vài bàn lớn, trực ngực hắn có vết đao, mặt ngoài cháy đen và sâu thấy xương.
Mật Tông Hỏa Diễm Đao!
Tô Tín rút được Hỏa Diễm Đao, vốn định dùng nó làm át chủ bài bảo vệ tính mạng nhưng không nghĩ tới hắn lại dùng nhanh như vậy.
Lần này Trần Chiêu không ép người quá đáng thì Tô Tín cũng sẽ không vận dụng tiêu hao phẩm này.
Lúc này tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Đây là vũ kỹ gì? Chân khí phóng ra ngoài?
Không, còn đáng sợ hơn cả chân khí phóng ra ngoài!
Võ giả Tiên Thiên có cái gọi là chân khí phóng ra ngoài chỉ là bức nội lực trong người ra ngoài mà thôi, phóng chân khí ra ngoài sẽ không có được uy lực như Hỏa Diễm Đao của Tô Tín.
Tiên Thiên tam cảnh, lúc ban đầu là Khí Hải cảnh cao nữa là có thể phóng chân khí ra ngoài tạo thành kiếm khí kiếm cương, việc này xem như không tồi rồi, công kích như Tô Tín cũng chỉ có Thần Cung cảnh trong Tiên Thiên tam cảnh mới làm được mà thôi.
Chẳng lẽ Tô Tín là cường giả Thần Cung cảnh?
Mọi người đưa ánh mắt dò xét nhìn về phía Tô Tín, trong mắt mang theo sợ hãi không chút che giấu, thật sự là vì một kích vừa rồi của Tô Tín quá dọa người, Trần Chiêu là Tiên Thiên Khí Hải cảnh lại bị hắn miểu sát, căn bản không có sức phản kháng.
Tô Tín chậm rãi đi về phía đám người Mạnh Trường Hà, bọn họ sợ hãi không ngừng lui ra phía sau.
Không trách bọn họ quá nhát gan, bởi vì một kích vừa rồi của Tô Tín quá mức dọa người mà thôi.
Thấy thế Tô Tín cười nói:
- Không cần căng thẳng đến như vậy, Tô Tín ta là người hiểu quy củ, tất cả mọi người kiếm cơm ăn trong Thường Ninh phủ cũng nên tuân thủ quy củ một chút, đối với ai cũng có lợi, Mạnh hội chủ ngươi nói có đúng hay không?
Gương mặt Mạnh Trường Hà lúc đỏ lúc trắng nhưng hắn không có dũng khí phản bác.
Kỳ thật Tô Tín đúng là muốn trực tiếp giải quyết Tam Anh hội tại chỗ nhưng lại không thể nào.
Hỏa Diễm Đao chỉ có thể dùng một lần, dùng một lần tiêu hao một nửa nội lực trong người Tô Tín.
Cho dù hiện tại tâm thần đám người Mạnh Trường Hà bị Hỏa Diễm Đao chấn nhiếp sức chiến đấu đại giảm, nhưng Tam Anh hội có tới ba người, một khi bọn họ phát giác Tô Tín không còn mạnh mẽ như bọn họ suy nghĩ thì không xong.
Nếu tạm thời không thể vạch mặt với Tam Anh hội, Tô Tín cũng không tiếp tục trào phúng Mạnh Trường Hà, hắn liền đưa mắt nhìn sang hai người Mã Thanh Nguyên và Trần Hoành.
Cái gì gọi là tính toán tường tận nhưng lại công dã tràng? Nói chính là bọn họ.
Vốn hai người bọn họ có thể cầm theo trăm vạn lượng thoái ẩn giang hồ, thích ý làm phú ông nhà giàu qua ngày.
Nhưng đáng tiếc bọn họ không bỏ được quyền thế trong tay, muốn dùng hai trăm vạn lượng đánh cược một lần, hiện tại xem ra hai người thua, hơn nữa thua rất thảm.
Tô Tín thở dài một hơi nói:
- Ta đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi cuốn một nửa bạc của Thanh Trúc bang đào tẩu thì ta cũng không phái người đuổi theo các ngươi.
- Nhưng lần này các ngươi lại đưa tới cửa, như vậy đừng có trách ta, đã ra ngoài lăn lộn, làm sai phải nhận phạt, các ngươi nói có đúng không?
Tô Tín vừa nói xong du long kiếm bên hông ra khỏi vỏ, tốc độ nhanh đến nỗi thậm chí tất cả mọi người còn không kịp nhìn thấy hắn xuất kiếm như thế nào, dường như trong nháy mắt kiếm đã lại yên vị trong vỏ.
Mí mắt mọi người co giật.
Nếu như nói Hỏa Diễm Đao lúc trước quá mức huyền diệu làm cho bọn họ không dám tin vào mắt mình, như vậy khoái kiếm lúc này mới là thực lực chân chính của Tô Tín.
Bọn họ đã sớm nghe nói kiếm của Tô Tín rất nhanh, nhưng nhanh tới mức nào thì mọi người chưa ai từng được chứng kiến.
Hiện tại bọn họ xem như nhìn thấy, một kiếm này cho dù bảo bọn họ tiếp cũng phải tập trung toàn bộ tâm thần, nếu không khoái kiếm vô khổng bất nhập quỷ dị kia nói không chừng sẽ đâm vào yết hầu của bọn họ..
Du long kiếm mang theo tần suất kỳ lạ xuyên qua không khí đâm về phía Trần Hoành, kiếm quang giống như sao băng nhanh chóng xuất hiện trước mặt Trần Hoành.
Thời khắc sinh tử là lúc dễ dàng đột phá nhất, một kiếm của Tô Tín đổi lại là Trần Hoành lúc bình thường thì hắn không đỡ được.
Nhưng vừa rồi hắn lại phúc chí tâm linh, vô ý thức móc đoản đảo thủ trước người, vậy mà ngăn cản một kiếm này.
Không chờ hắn cao hứng lâu, lực chấn động cực lớn bộc phát, đoản đao làm bằng thép tinh trực tiếp vỡ vụn, du long kiếm đâm thủng yết hầu của hắn.
Mã Thanh Nguyên bên cạnh hắn lập tức kinh hô, lúc này nhìn Mạnh Trường Hà và hô lớn.
- Mạnh hội chủ cứu ta! Ta đã cho ngươi bạc rồi.
- Câm miệng!
Mạnh Trường Hà tức giận quát một tiếng, Đại Suất Bi Thủ đánh vỡ nội tạng của Mã Thanh Nguyên.
- Chậc chậc, Mạnh hội chủ ra tay quá ngoan độc đó, tốt xấu gì người ta cũng giao bạc cho ngươi mà.
Tô Tín giống như cười mà không phải cười nói một câu.
- Hừ! Chúng ta đi!
Mạnh Trường Hà hừ lạnh một tiếng, trực tiếp mang người quay người rời đi.
Đoạn Kiêu và Ninh Lạc Quân lắc đầu, cũng đi theo Mạnh Trường Hà rời khỏi nơi này.
Hôm nay trong Thịnh Long lâu diễn ra trò khôi hài, trừ thành toàn uy danh của Tô Tín ra, quả thật Tam Anh hội của bọn họ mất hết mặt mũi.
Bọn họ âm thầm oán trách Mạnh Trường Hà tự tiện hành động nhưng chuyện đã phát sinh chỉ có
thể khắc chế mà thôi.
Những người khác cũng ôm quyền cáo từ, nhưng lần này khi bọn họ nói chuyện với Tô Tín không giống với lúc Tô Tín đến Thịnh Long lâu, khi đó nói chuyện không mặn không nhạt.
Thực lực đại biểu cho tất cả, hiện tại Tô Tín đáng giá bọn họ coi trọng.
Tô Tín nhìn ra ngoài cửa sổ, Thịnh Long lâu chính là kiến trúc cao nhất của Thường Ninh phủ, đứng ở nơi này nhìn xuống phía dưới có thể thu toàn bộ cảnh vật Thường Ninh phủ vào trong mắt.
Lúc trước hắn từng nói với những thủ hạ bang chúng kia, cuối cùng có một ngày mình sẽ dẫm nát Thường Ninh phủ dưới chân, hiện tại chính mình có tính là hoàn thành lời thề hay không?
Nhìn một hồi, Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Đi thôi, trò khôi hài chấm dứt, chúng ta cũng có thể rút lui.
Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi còn chưa phục hồi tinh thần lại, nghe thấy Tô Tín nói một tiếng bọn họ vội vàng theo Tô Tín rời khỏi Thịnh Long lâu.
- Lão Hoàng, buổi tối hôm nay trực tiếp khởi xướng tổng tiến công Giang Dương bang.
Tô Tín phân phó một câu.
Hôm nay bang chủ và phó bang chủ Giang Dương bang đã bị hắn dọa suýt vỡ gan, vừa vặn nhân cơ hội này thu toàn bộ Giang Dương bang cũng giảm bớt không ít khí lực.
Phân phó Hoàng Bỉnh Thành xong, Tô Tín tùy ý dò xét bốn phía, Xương Đức phường thân là trung tâm của Thường Ninh phủ, Tô Tín đã tới nhưng chưa từng nhìn kỹ nó thế nào.
Nơi này từng là đô thành trung tâm của Đại Chu, nó còn phồn hoa hơn so với vẻ ngoài nhiều.
Làm cho người ta chú ý nhất chính là Nam Man dị tộc cầm một ít đặc sản bán cho người địa phương hoặc là thương nhân từ Trung Nguyên đến.
Đặc sắc lớn nhất của Thường Ninh phủ chính là nơi này có đại thành gần với núi lớn Nam Man, mùa hè hàng năm có Nam Man dị tộc vào trong thành tiến hành giao dịch với thương nhân Đại Chu, rất nhiều thương đội bên ngoài tới nơi này giao dịch thu mua.
Cho nên nói Thường Ninh phủ không có sản vật phong phú, người nghèo khổ quá nhiều, nhưng buôn bán lại thập phần phát đạt, thậm chí còn không kém gì một ít đại thành ở Trung Nguyên.
Tô Tín cẩn thận dò xét một ít Nam Man dị tộc, bọn họ không khác gì người Trung Nguyên, nhưng làn da rất ngăm đen, quần áo và trang sức trên người thập phần quái dị, dùng khẩu âm tối nghĩa và vặn vẹo cò kè mặc cả với thương nhân.
Nhìn thấy Tô Tín cảm thấy hứng thú với thương nhân Nam Man, Hoàng Bỉnh Thành vội vàng nói:
- Lão đại ngươi cần thu mua thứ gì trong tay đám Nam Man hay sao?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Không có, ta chỉ nhìn xem mà thôi, trước kia Phi Ưng bang thu mua những đồ vật trong tay Nam Man dị tộc hay sao?
Hoàng Bỉnh Thành gật đầu nói:
- Đương nhiên từng thu mua rồi, tuy chúng ta không dùng được đại bộ phận đồ của Nam Man dị tộc, nhưng thương nhân Trung Nguyên cũng tới thu mua, trong bọn chúng cũng có rất nhiều thứ tốt.
- Ví dụ như một bộ lạc Nam Man có rượu thuốc, nghe nói là vu y trong bộc tộc sản xuất, nó có hiệu quả trị liệu ngoại thương quả thực còn tốt hơn cả Kim Sáng Dược.
- Nhưng bọn họ sản xuất rượu thuốc không nhiều, chỉ có chờ đến giữa hè hàng năm thì những Nam Man dị tộc mang rất nhiều hàng hóa ra bán, thì bọn họ cũng mới mang tới một ít.
- Hiện tại thời gian cũng không còn bao lâu, có rất nhiều Nam Man dị tộc mang đồ ra đổi, đoán chừng đợi thêm một tháng nữa sẽ có người tới.
- Vậy giá cả bọn chúng bán thế nào?
Tô Tín hỏi.
- Đương nhiên là rất rẻ, nếu không những thương đội bên ngoài cũng sẽ không vào giữa hè hàng năm thuê tiêu sư vượt qua đạo phỉ Tương Nam đi tới nơi này để giao dịch.
- Có một số bộ lạc Nam Man lớn yêu cầu dùng vàng bạc hoặc là mỹ ngọc tiến hành giao dịch, một số bộ lạc Nam Man nhỏ chỉ yêu cầu dùng lương thực hoặc dụng cụ sinh hoạt hàng ngày mà thôi, đây quả thực chẳng khác gì tặng không.
Hoàng Bỉnh Thành suy nghĩ và nói:
- Một bộ phận Nam Man dị tộc không dễ lừa gạt, bọn họ thậm chí cũng đã học được ngôn ngữ của chúng ta, đã có thể tiến hành trả giá nghiêm túc với thương nhân.
- Đương nhiên những Nam Man dị tộc như thế rất ít, hơn nữa tất cả bộ lạc Nam Man lớn không chung lòng với nhau, cũng rất ít định ra giá cả như nhau, cho nên bao năm qua đặc sản của Nam Man dao động rất lớn, gần như không có giá cố định.
Tô Tín gật gật đầu, trong lòng hắn đã suy nghĩ ra một kế hoạch, kế hoạch này cần hắn phải trải qua chau truốt một phen mới được.