Phương Đông Đình không phải người ngu, càng không phải ngu ngốc. Cung Thanh Phong ra chủ ý này rõ ràng đang nhắm vào bang phái khác trong Thường Ninh phủ.
Nhưng chuyện này không liên quan đến Phương Đông Đình.
Phương Đông Đình nhận thấy những bang phái trong Thường Ninh phủ lục đục với nhau chẳng khác gì con kiến đánh nhau cả, thật vừa đáng buồn lại đáng buồn cười.
Cho nên hắn không đi quản chuyện này. Hắn chỉ cần Thần Phong hội trong vòng ba ngày tìm khắp cả Thường Ninh phủ là được rồi.
Huống hồ lúc trước hắn nghe nói nữ nhân Tạ Chỉ Yến đã lựa chọn bang phái là Phi Ưng bang.
Hắn đi Phi Ưng bang mượn tới một vạn người, như vậy chính là kéo chậm tốc độ của Tạ Chỉ Yến.
Thanh Thành kiếm phái có quan hệ không tốt với Dịch Kiếm môn. Huống hồ bản thân hắn bài danh thấp hơn Tạ Chỉ Yến trên Nhân Bảng, điểm này làm hắn không hài lòng.
Sáng sớm hôm sau, Tô Tín lại cho ngươi cầm theo bản vẽ tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ trong Thường Ninh phủ.
Tô Tín cho rằng làm như thế không có tác dụng gì.
Tô Tín có thể nói là người chơi theo âm mưu. Hắn tin tưởng vững chắc trên thế gian không bao giờ có chuyện trùng hợp như vậy.
Nếu như ngày hôm qua hắn suy đoán chuẩn xác thì độc thủ sau màn kia sẽ thao túng tất cả, chìa khóa thứ năm đang nằm trong tay hắn.
Chờ tới khi đó độc thủ sau màn sẽ xuất hiện. Nếu không cho dù bọn họ tìm cũng không tìm được.
Dù sao hắn cũng đã nhận đan dược của Tạ Chỉ Yến rồi, bởi vì cái gọi là lấy tiền tài người, thay người tiêu tai. Tìm được hay không thì không nói trước được nhưng tối thiểu ngươi cũng nên làm ra tư thái mới được.
Đang lúc Tô Tín chuẩn bị đi ăn điểm tâm thì Hoàng Bỉnh Thành lại đi tới, vẻ mặt lo lắng nói:
- Bang chủ, Thần Phong hội Cung Thanh Phong mang người đến. Trong đó có một người trẻ tuổi thực lực thâm bất khả trắc, giống như gia hỏa này xuất thân đại môn phái.
Tô Tín cau mày, Cung Thanh Phong ngày thường không lui tới chỗ mình, hiện tại đám đệ tử đại phái đang rải thảm tìm kiếm chìa khóa trong Thường Ninh phủ, bọn chúng tới tìm mình làm gì?
- Bọn chúng nói gì?
Vẻ mặt Hoàng Bỉnh Thành tức giận nói:
- Bọn chúng bảo ngài ra ngoài bái kiến.
Sắc mặt Tô Tín lập tức lạnh lẽo, hai chữ bái kiến dùng rất hay. Đối phương không nói tới gặp mà hết lần này tới lần khác lại nói bái kiến, đây là ý gì? Nhục mạ sao?
Từ xưa đến nay bái kiến đều là vãn bối dùng để gặp mặt trưởng bối hoặc là từ ngữ địa vị tôn quý.
Ngươi chỉ tới viếng thăm người ta, ngươi mà nói: ai ai ai tới bái kiến, như vậy chính là nhục mạ, hoàn toàn không coi người ta ra gì.
- Đi, chúng ta đi “bái kiến” bọn chúng một chút, xem bọn chúng muốn làm gì?
Lúc này trong đường khẩu Kim Nguyệt, Phương Đông Đình ngồi trên chủ vị của Tô Tín ngồi trước kia và chậm rãi uống trà.
Hắn đến không phải đoạt vị trí của Tô Tín mà là Phương Đông Đình hắn thân phận gì? Sao có thể ngồi ở vị trí của bang chủ?
Bang chúng tổng đường Phi Ưng bang nhìn thấy Phương Đông Đình vô lễ như thế cũng sinh lòng tức giận. Vị trí đó là ngươi có thể ngồi sao? Việc này quả thực là khiêu khích!
Hoàng Bỉnh Thành rời đi đã dặn dò bọn họ, những người này không phải chúng ta có thể trêu vào nên tất cả cứ chờ bang chủ tới định đoạt.
Nhưng có lẽ bởi vì một gã bang chúng nhìn Phương Đông Đình với ánh mắt quá rõ ràng làm cho Phương Đông Đình cau mày:
- Ánh mắt của tiểu tử kia làm ta không vui, vả miệng.
Cung Thanh Phong gật gật đầu rồi lập tức đi tới trước mặt tên bang chúng kia, hắn muốn tát một cái nhưng lúc này lại có tiếng Tô Tín hừ lạnh vang lên:
- Cung bang chủ, cho dù bang chúng phạm sai lầm cũng nên để ta đánh, làm gì tới phiên ngươi giáo huấn!
Nhìn thấy Tô Tín đi ra, Cung Thanh Phong thu tay lại và cười nói:
- Tô bang chủ, đây cũng không phải là ta muốn đánh, mà là Phương công tử phân phó.
Phương Đông Đình kinh ngạc nhìn Tô Tín, bang chủ bang phái lớn nhất Thường Ninh phủ trẻ tuổi như vậy sao?
Phương Đông Đình cũng chỉ hơi ngạc nhiên một chút mà thôi, có trẻ tuổi hơn cũng chỉ là bang chủ của tiểu bang phái Thường Ninh phủ tại Nam Man đất cằn sỏi đá mà thôi. Huống hồ trên giang hồ không thiếu nhất chính là trẻ tuổi tuấn tài.
Đối với Phương Đông Đình là võ giả hơn hai mươi tuổi bước vào Nhân Bảng thì dưới Tiên Thiên chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi.
- Nghe nói Phi Ưng bang ngươi có rất nhiều người. Vậy thì thật là tốt, cho ta mượn một vạn người. Đương nhiên ta không phải mượn không, ta sẽ truyền cho ngươi hai kiếm trong Truy Phong thất kiếm nhập môn của Thanh Thành kiếm phái.
Kiếm pháp nhập môn của Thanh Thành kiếm phái? Xem ta là ăn mày sao?
Huống hồ cho dù Phương Đông Đình lấy ra công pháp thì Tô Tín cũng không đồng ý. Hắn đã đồng ý giúp Tạ Chỉ Yến rồi, nếu hiện tại đi giúp Phương Đông Đình, như vậy hắn không có được hảo cảm của Phương Đông Đình, ngược lại sẽ chọc giận Tạ Chỉ Yến.
Chuyện Trư Bát Giới soi gương như vậy, Tô Tín làm sao có thể biến thành kẻ hai mặt!
Cho nên Tô Tín chỉ là cười nhạt một tiếng nói: “Thật xin lỗi, không cho mượn.”
Phương Đông Đình sững sờ, không ngờ Tô Tín lại cự tuyệt mình như thế. Hắn chợt cười to nhưng sắc mặt từ tươi sáng biến thành lạnh lẽo: “Ngươi đúng là to gan mà. Ngươi biết người mà ngươi cự tuyệt là ai không? Một tiểu bang phái trong Thường Ninh phủ mà thôi, Thanh Thành kiếm phái phất tay là diệt!”
Tô Tín lạnh nhạt nhìn Phương Đông Đình. Kẻ này và Tạ Chỉ Yến chính là hai cực.
Tạ Chỉ Yến không thích nhất người khác động một chút lại mang môn phái ra nói trên miệng. Trong suy nghĩ của nàng, nếu như mình không cách nào làm cho đối thủ thần phục thì không nên dùng tới sư môn sau lưng gây áp lực. Như vậy chính là biểu hiện của thất bại.
Phương Đông Đình trong mắt Tạ Chỉ Yến chỉ là kẻ thất bại mà thôi.
- Phương công tử, ta không thể chọc vào Thanh Thành kiếm phái nhưng ta càng không thể trêu đùa với Dịch Kiếm môn. Hiện tại thủ hạ của ta đang giúp Tạ cô nương của Dịch Kiếm môn tìm chìa khóa, nếu ngươi muốn mượn người thì cứ tìm nàng.
Phương Đông Đình lạnh lùng nói:
- Ta tất nhiên sẽ đi tìm Tạ Chỉ Yến. Hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi cho mượn hay không?
Tô Tín hít sâu một hơi, thái độ Phương Đông Đình hùng hổ dọa người như thế, dám gạt thái độ của hắn sang một bên.
Hắn tất nhiên không muốn chọc tới Phương Đông Đình nhưng đối phương lại dám chạy tới cắn mình không buông như chó điên,
thật sự cho rằng ta dễ bắt nạt sao?
- Thật có lỗi, vẫn không cho mượn!
- Muốn chết!
Phương Đông Đình hừ lạnh một tiếng, thân ảnh hắn biến mất và xuất hiện trước mặt Tô Tín, dùng chỉ làm kiếm đâm vào ngực Tô Tín.
Kiếm chỉ nhanh như gió, xâm lược như lửa, cho dù dùng chỉ thay kiếm nhưng cũng có thể cảm nhận được kiếm thế liên miên không dứt, khí thế cường đại như mưa rào.
Tô Tín vốn định dùng chỉ đối với chỉ, dùng Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ nghênh chiến. Nhưng đây là đòn sát thủ của hắn, không đến thời khắc mấu chốt thì Tô Tín không muốn tùy ý sử dụng. Huống hồ hắn muốn thử võ giả Tiên Thiên cường đại tới mức nào.
Cho nên Tô Tín không lùi mà tiến tới, Cừu Cực Chưởng oanh kích, thù sâu như biển, không chết không ngớt!
Oanh!
Một tiếng trầm đục vang lên, Phương Đông Đình rút lui một bước. Tô Tín lui về phía sau ba bước, lòng bàn tay của hắn có cảm giác run rẩy:
- Quả nhiên không hổ là võ giả Tiên Thiên. Không nói thứ khác, về lực lượng có khí lực không thua gì mình.
Nhưng thực lực chênh lệch chính là Phương Đông Đình chỉ là võ giả mở khí hải Tiên Thiên đệ nhất cảnh, mà Tiên Thiên có tới ba cảnh giới.
Tiên Thiên đệ nhất cảnh mở đan điền khí hải, nội lực bản thân còn cường đại hơn Hậu Thiên đại viên mãn gấp mấy chục lần, nội lực nồng đậm thậm chí có thể đạt tới phóng chân khí ra ngoài tạo thành thực thể.
Vừa rồi Phương Đông Đình chỉ dùng kiếm chỉ, nếu hắn dùng trường kiếm thì thậm chí có thể cách Tô Tín ba thước chém ra kiếm cương, trực tiếp cách không đả thương người.
Trong nội tâm Tô Tín sợ hãi lực lượng võ giả Tiên Thiên cường đại, thật ra không biết lúc này Phương Đông Đình càng khiếp sợ không khác Tô Tín.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn không nương tay mà hạ quyết tâm muốn trực tiếp phế bỏ bang chủ tiểu bang phái dám hỗn láo với hắn.
Nhưng không ngờ Tô Tín lại tiếp được một kiếm của hắn, tuy chưởng pháp quái dị nhưng uy lực lại cực kỳ cường đại.
Phải biết rằng hắn và Tô Tín cách nhau một đại cảnh giới. Mặc dù không sử dụng kiếm nhưng kiếm chỉ vừa rồi có ba phần uy lực của kiếm.
- Được được được.. Không ngờ trong Nam Man đất cằn sỏi đá lại có nhân vật như thế, thế thì tốt, tiếp ta một kiếm.
Trường kiếm sau lưng Phương Đông Đình lập tức bay ra khỏi tay, bị Phương Đông Đình cầm lấy và giương lên.
Trên thân kiếm có lạc ấn trải rộng, cả trường kiếm như dòng suối màu xanh. Nó tỏa ra khí tức lạnh giá, vừa nhìn là biết không phải phàm vật.
Thanh Thành kiếm phái khởi nguyên tại Đạo gia, kiếm pháp cũng mang theo khí chất đạo gia, đạo pháp tự nhiên, đều có thể làm kiếm!
Trường kiếm trong tay Phương Đông Đình chỉ sử dụng một thức kiếm thức kia, phong hỏa phối hợp, hỏa mượn gió thổi, thân kiếm rung rung và trường kiếm xuất hiện trước mặt Tô Tín đã thành xu thế liệt hỏa đốt cháy thảo nguyên.
Đạo kiếm chỉ có Thanh Thành kiếm phái mới có, Phong Hỏa đạo kiếm!
Thân ảnh của Tô Tín lui nhanh về phía sau, hắn không có cuồng tới mức giao thủ chính diện với võ giả cảnh giới Tiên Thiên.
Hắn vừa rồi ngăn cản một kích của Phương Đông Đình nhưng khi đó Phương Đông Đình không dùng kiếm.
Đối với một kiếm khách mà nói, kiếm chính là sinh mạng của bọn họ.
Một người là kiếm khách, một người không phải kiếm khách sẽ khác nhau rõ ràng.
Chính vào lúc này có giọng nói vang lên:
- Phương Đông Đình, nơi này không phải núi Thanh Thành, cũng không tới phiên ngươi ở nơi này đùa nghịch uy phong.
Giọng nói vang lên còn kèm theo tiếng kiếm minh vang vọng.
Một thanh trường kiếm từ bên cạnh vươn ra, thân ảnh Tạ Chỉ Yến như kinh hồng tiên tử, kiếm pháp phiêu miểu như tiên, trong nháy mắt đã áp chế phong hỏa đạo kiếm của Phương Đông Đình.
Kỳ lạ nhất chính là trường kiếm của Tạ Chỉ Yến giống như có được linh tính, mỗi lần đều đoạt trước một bước điểm lên thân kiếm của Phương Đông Đình, vị trí chuẩn xác, hành động như tính trước.
Chỉ mấy chiêu ngắn ngủi nhưng trường kiếm của Phương Đông Đình đã bị đánh trúng vài lần, làm cho cổ tay hắn run lên liền bất đắc dĩ rút kiếm lui về phía sau, trường kiếm của hắn còn suýt nữa rời tay.
Phương Đông Đình thu kiếm lui về phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Hắn biết rõ bài danh Nhân Bảng của Tạ Chỉ Yến cao hơn hắn nhưng hắn vô cùng không phục.
Bài danh Nhân Bảng không phải dựa vào tu vi cảnh giới, mà là dựa theo chiến tích bản thân mà bài danh.
Phương Đông Đình trước kia tu luyện trong Thanh Thành kiếm phái cho nên không chính thức đi giang hồ lịch lãm, cũng không có chiến tích gì trong tay. Cho nên hắn cho rằng mình đứng vị trí một trăm lẻ năm trên Nhân Bảng là sỉ nhục.
Tạ Chỉ Yến chẳng qua hành tẩu giang hồ sớm hơn hắn mà thôi, nên mới đứng hàng Nhân Bảng thứ bảy mươi tám. Cho nên Phương Đông Đình cho rằng mình không kém Tạ Chỉ Yến quá lớn.
Nhưng hôm nay vừa giao thủ thì hắn biết bài danh của Nhân Bảng vô cùng công chính.