- Dùng người dịch kiếm, dùng kiếm dịch địch, xem quân cờ vọng khí, minh nhược thấu suốt. Dịch Kiếm môn Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật quả nhiên bất phàm.
Một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.
Tô Tín nhìn sang, bên ngoài đường khẩu chính là đường chủ Giang Lăng của Lập Hạ đường Niên Bang, còn có Hạ Thiên bang chủ Thiết Đao hội.
Giang Lăng quá ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, tướng mạo dương cương tuấn lãng, bề ngoài thập phần không kém.
Thần sắc Phương Đông Đình lạnh lẽo:
- Giang Lăng, ngươi tới làm gì?
Bại trong tay nữ nhân đã mất mặt, hiện tại còn để người khác nhìn thấy, không thể nghi ngờ càng thêm mất mặt.
Giang Lăng cười nói:
- Phương công tử nói chuyện đúng là thú vị. Thường Ninh phủ cũng không phải nhà của ngươi, ngươi có thể tới thì tại sao ta không thể tới?
- Được được được! Hôm nay tạm thời ghi nhớ, sau khi tìm được bảo tàng chúng ta sẽ tính một thể.
Phương Đông Đình hừ lạnh một tiếng quay người rời đi. Trước khi đi còn lườm Tô Tín và Tạ Chỉ Yến một cái.
Hắn không phải người ngu, hiện tại xung đột với Tạ Chỉ Yến và Giang Lăng thì hắn chỉ chịu thiệt thòi mà thôi.
Hiện tại trong tay mỗi nhà đều có một chiếc chìa khóa, đợi đến lúc tìm được chìa khóa thứ năm thì khẳng định phải chiến một trận.
Phương Đông Đình đi rồi, Giang Lăng cười nói với Tạ Chỉ Yến:
- Không hổ là thiên nữ Tạ Chỉ Yến của Dịch Kiếm môn, chỉ sợ ngươi không dùng toàn lực.
Dịch Kiếm môn Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật chỉ là trụ cột trong pháp môn dịch kiếm, đòn sát thủ chính là tứ đại kiếm quyết sinh, tử, huyễn, diệt, không biết Tạ cô nương truyền thừa là loại nào?
Tạ Chỉ Yến nói khẽ:
- Giang đường chủ muốn nghe ngóng chi tiết của ta sao? Hiện tại chúng ta không có quan hệ hợp tác thì phải.
Giang Lăng cười ha hả nói:
- Vậy được, ta sẽ không quấy rầy. Mọi người hiện tại không có quan hệ hợp tác nhưng sau này có thể cũng không chừng. Tạ cô nương muốn kết minh có thể tùy thời tìm ta.
Nói xong Giang Lăng liền trực tiếp rời đi, không có ý định cố nói chuyện kết minh với Tạ Chỉ Yến.
Tô Tín lại cảm giác Giang Lăng người này rất nhàm chán. Hắn tới nơi này giống như đi trào phúng Phương Đông Đình, lại giống như xem náo nhiệt.
Như vậy trừ kích thích Phương Đông Đình còn có thể đạt được kết quả gì?
Bọn người đi rồi, Tạ Chỉ Yến áy náy nói:
- Thật có lỗi, là ta ảnh hưởng tới ngươi. Phương Đông Đình đang nhắm vào ta.
- Ta biết rõ, lấy tiền tài của ngươi phải tiêu tai thay người. Ta đã lấy đan dược của ngươi thì gặp phải loại chuyện này đương nhiên không thể lùi bước.
Điểm ấy không cần Tạ Chỉ Yến nói hắn cũng nhìn ra.
Thế gian này không có vô duyên vô cớ yêu, tất nhiên cũng không có vô duyên vô cớ hận.
Phương Đông Đình cuồng ngạo tự đại nhưng lại không rảnh rỗi nhàm chán đi tìm một tiểu bang chủ như hắn gây phiền toái làm gì.
Hắn làm khó Tô Tín thật ra chỉ vì nhắm vào Tạ Chỉ Yến sau lưng Tô Tín mà thôi.
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn, không có gì khác hơn.
Nhưng đáng tiếc Tô Tín không dễ đắn do như thế. Đã lựa chọn giúp Tạ Chỉ Yến thì hắn sẽ không thay đổi lập trường.
- Đúng rồi, có manh mối sao?
Tạ Chỉ Yến hỏi.
Tô Tín lắc đầu:
- Chúng ta đi từng nhà thăm dò nhưng đến bây giờ vẫn không có manh mối nào hữu dụng.
- Vậy được, các ngươi cứ từ từ tìm đi, không cần quá vội vàng.
Tạ Chỉ Yến ngược lại vô cùng nhẹ nhõm giống như căn bản không coi trọng bảo vật giá trị liên thành.
Tô Tín kinh ngạc nói:
- Đây là bảo tàng cuồng sư Đỗ Nguyên Thánh để lại, ngươi cũng nói bên trong có nhiều bảo vật nhưng kết quả ngươi còn coi nhẹ như vậy.
Tạ Chỉ Yến thản nhiên nói:
- Có được là vinh hạnh của ta, không được là vận mệnh của ta. Dù sao mục đích chủ yếu của ta chính là dẫn đám tiểu Thất đi du ngoạn cho biết giang hồ. Đối với cái gọi là bảo tàng gì đó, hoặc có thể nói Dịch Kiếm môn không quá coi trọng.
Bảo tàng Đỗ Nguyên Thánh đúng là mê người nhưng nó quá phiêu miểu (1).
Ai cũng không biết Đỗ Nguyên Thánh đã chết hay chưa. Nếu như hắn không chết thì vì sao hắn không mang bảo tàng đi?
Hơn nữa, chìa khóa rơi vào trong tay Dịch Kiếm môn hơn mười năm, chúng ta cũng từng đi dò xét manh mối nhưng không có thu hoạch gì.
Hiện tại mặc dù có một ít tin tức truyền ra nhưng các đại môn phái không xem nó là việc quan trọng, nếu không cũng sẽ không phái đám đệ tử hậu bối chúng ta tới đây.
Tô Tín gật gật đầu, lời này Thiết Vô Tình cũng đã nói với hắn, những đại phái làm việc vô cùng cẩn thận.
Vì một thứ hư vô mờ mịt mà động dụng nhân lực toàn môn phái thì việc làm này quá mức qua loa rồi.
Nếu Tạ Chỉ Yến không nóng nảy thì tốt rồi. Tô Tín cũng bảo thủ hạ tìm kiếm tới đêm thì nghỉ ngơi, lại đổi một nhóm khác điều tra manh mối.
Tạ Chỉ Yến ban ngày không có việc gì làm thì lại hỏi nhà của Tô Tín ở nơi nào, rồi nàng muốn dạy Hinh Nhi một ít kiếm pháp cơ bản.
Đương nhiên Tạ Chỉ Yến xem như rất thích Hinh Nhi cũng không dạy Hinh Nhi kiếm pháp của Dịch Kiếm môn, nàng muốn dạy chỉ là kiếm đạo cơ bản.
Có một vài thứ Tô Tín không thể dạy cho Hinh Nhi. Hắn xuất thân dã lộ, tuy học bất cứ thứ gì cũng kèm theo 5% độ thuần thục nhưng Hinh Nhi không có thứ này.
Thân là đệ tử của Dịch Kiếm môn trong ngũ phái cầm kiếm, Tạ Chỉ Yến muốn dạy Hinh Nhi kiếm pháp thì Tô Tín vô cùng hoan nghênh nên hắn lập tức gọi đệ tử dẫn Tạ Chỉ Yến qua.
Thật ra nếu không phải Tô Tín cần thể diện thì hắn cũng muốn đi nghe đấy.
Từ khi Tô Tín tập võ đến nay, hắn nhìn thấy rất nhiều công pháp nhưng vũ kỹ tinh diệu lại ít tới đáng thương.
Hôm nay Phương Đông Đình và Tạ Chỉ Yến giao thủ đã làm Tô Tín mở rộng tầm mắt, hắn mới biết được vũ kỹ thế giới này là thế nào.
Tạ Chỉ Yến sử dụng Kiếm Vọng Khí Thuật phi thường cùng loại với Dịch Kiếm Thuật của Cao Ly Phó Thải Lâm trong Đại Đường Song Long, đều là liệu địch tiên cơ, dung hợp tinh túy của đánh cờ vào trong kiếm đạo.
Chỉ có điều Tạ Chỉ Yến sử dụng Dịch Kiếm Thuật không phải kiếm đạo chân chính, chỉ có thể nói là phương thức sử dụng kiếm mà thôi.
Bảo người dẫn Tạ Chỉ Yến đi rồi, lúc này một tên bang chúng lại nhỏ giọng nói với hắn:
- Bang chủ, đông thập nhị phường Thiết Vô Tình Thiết đại nhân muốn
gặp ngài.
Tô Tín gật gật đầu, hỏi:
- Thiết đại nhân ở đâu?
- Đang chờ ngài ở cửa sau.
Tô Tín bảo tên bang chúng rời đi rồi lập tức đi đến cửa sau, quả nhiên Thiết Vô Tình đang chờ hắn ở đó.
Thấy Tô Tín tới, Thiết Vô Tình cười nói:
- Thế nào? Cảm giác kẹp giữa đám đệ tử đại phái không dễ chịu chứ?
Tô Tín cười khổ nói:
- Người là dao thớt ta là thịt cá, thực lực thế lực không bằng người, như vậy chỉ có thể cúi đầu.
Thiết Vô Tình hấp háy lông mi:
- Ta còn tưởng rằng tiểu tử ngươi vĩnh viễn sẽ không cúi đầu đấy. Ở Thường Ninh phủ này, phong cách hành sự của ngươi rất mạnh mẽ.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Không phải ta vĩnh viễn sẽ không cúi đầu, mà là không cúi đầu mà thôi.
Thiết Vô Tình vỗ tay nói:
- Tuy ngươi không phải đối thủ của Phương Đông Đình, chỉ có thể dựa vào nữ nhân tới cứu nhưng tương lai nam tử phế vật kia khẳng định không bằng ngươi.
- Tốt xấu gì người ta cũng là trẻ tuổi tuấn kiệt trong Nhân Bảng, ngươi cũng không cần vì ta mà hạ thấp người ta như vậy.
Tô Tín bật cười nói.
Thiết Vô Tình nói:
- Ta không có đánh giá thấp hắn, mà là ăn ngay nói thật thôi.
Đừng thấy Phương Đông Đình đứng hàng Nhân Bảng, nhưng thật ra hắn chỉ là một tên phế vật. Nếu như không phải nể mặt Thanh Thành kiếm phái sau lưng hắn thì hắn không có tư cách vào Nhân Bảng đâu.
Tô Tín kinh ngạc nói:
- Nhân Bảng không phải chỉ dùng chiến tích nói chuyện sao?
Thiết Vô Tình tùy ý khoát khoát tay nói:
- Ta không dám cam đoan vị trí ba mươi đổ lại trên Nhân Bảng có phóng nước hay không, nhưng đằng sau thì không nhất định.
Các đại môn phái cũng cần sĩ diện, nhìn người trẻ tuổi của người ta náo động trên Nhân Bảng, đệ tử nhà mình không có thực lực này, đương nhiên bọn họ không cam lòng.
Cho nên có rất nhiều người nhờ quan hệ đi hối lộ người Lục Phiến môn, khi đó tăng thêm tên đệ tử của mình vào trong danh sách.
Nói như vậy, chỉ cần đệ tử các đại môn phái đạt tới mức nhất định, cho dù không có được chiến tích tương ứng cũng có thể vào danh sách Nhân Bảng.
Kẻ giống như Phương Đông Đình, cho dù thực lực của hắn kém nhưng là vì xuất thân Thanh Thành kiếm phái, người mang vô số kiếm kỹ cường đại cũng dễ dàng thắng được những tán tu xuất thân dã lộ và người của tiểu môn phái.
Đương nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ, tuyệt đại bộ phận tuấn kiệt trên Nhân Bảng là dựa vào thực lực của mình giống như Dịch Kiếm môn Tạ Chỉ Yến.
Vừa mới bước chân vào giang hồ đã có được danh hiệu “thiên nữ”, cuối cùng đứng thứ bảy mươi tám trong Nhân Bảng cũng nói rõ thanh danh của nàng dựa vào đánh giết mới có.
Tô Tín gật gật đầu. Thực lực của Tạ Chỉ Yến đúng là rất mạnh, chỉ Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật cũng đã đầy đủ cường đại mà Giang Lăng lại nói không phải thực lực chân chính của Tạ Chỉ Yến.
- Nào, không cần nói nhảm nhiều lời. Ta tới đây là muốn hỏi chìa khóa của Dịch Kiếm môn có được từ lúc nào, thái độ của bọn họ với bảo tàng ra sao?
Mặc dù Tô Tín không biết vì sao Thiết Vô Tình hỏi vấn đề kỳ quái này nhưng hắn vẫn thành thật trả lời. Lúc này vẻ mặt Thiết Vô Tình rơi vào trạng thái suy nghĩ và rời đi.
Tô Tín không hỏi nhiều, hắn vẫn bảo bang chúng đi tìm hiểu manh mối chìa khóa thứ năm nhưng hi vọng vẫn xa vời như cũ.
Nhưng lúc này Tô Tín không biết thời điểm hắn rời khỏi đường khẩu, trong một góc đường có mấy người đang nhìn chằm chằm vào hắn. Trong đó ngoài Tam Anh hội Mạnh Trường Hà, còn có ba gã nam tử trẻ tuổi.
Không cần nói ba tên trẻ tuổi này là ai, bọn họ chính là ba đại thế gia của ba nhà Tương Nam, Nguyễn, Trương, Tưởng.
Ba người bọn họ là thế hệ trẻ kiệt xuất của ba nhà nhưng cũng chưa đột phá cảnh giới Tiên Thiên.
Võ lâm Tương Nam kém võ lâm Trung Nguyên một trời một vực, điểm ấy có thể nhìn ra từ trên người đám đệ tử.
Ba người bọn họ xem như trẻ tuổi kiệt xuất trong gia tộc nhưng so sánh với tốc độ tu luyện của Tạ Chỉ Yến và Phương Đông Đình thì chẳng khác gì chậm như ốc sên bò.
Thật ra ba người này sớm biết tin tức Phương Đông Đình đến Phi Ưng bang nên bọn họ còn tưởng rằng Phương Đông Đình tìm ra manh mối gì nhưng không ngờ lại nhìn thấy trò hay chưa thành vừa rồi.
Ba người lại biết thực lực của mình còn kém rất nhiều nên đương nhiên không dám giống như Giang Lăng đứng ra đi gây thù hận. Bọn họ còn ước gì đám người đánh nhau, đến lúc đó mới có thể đục nước béo cò.
Nếu không dùng thực lực Hậu Thiên đại viên mãn của ba người thì cho dù liên thủ cũng không có thực lực so đấu với bất cứ đệ tử đại phái nào.
***
(1) Phiêu miểu: xa vời, mơ hồ.