Biết rõ thân phận của người trước mặt, Tô Tín thở dài một hơi.
Hiện tại dù hắn có ngốc cũng biết chính mình bị người ta hãm hại.
Chỉ sợ Trương Khánh Phương đã chết từ lâu rồi, và người vừa đánh lén là cố ý dẫn hắn tới nơi này.
- Ta nói rồi, người không phải do ta giết, ta bị người ta dẫn tới đây. Lúc ta tới thì Trương Khánh Phương cũng đã chết rồi, không tin các ngươi có thể nghiệm thi.
Tuy Tô Tín cũng không phải là người thích giải thích nhưng hắn vẫn không muốn chịu tiếng xấu thay người khác.
Mạnh Trường Hà cười lạnh nói:
- Nhân tang (1) đã có, còn nghiệm cái gì mà nghiệm! Trực tiếp động thủ bắt hắn là được rồi!
Tô Tín gây ra tai họa lớn như thế, trong long Mạnh Trường Hà vui mừng còn không hết.
Giết người của ba đại thế gia Tương Nam, Tô Tín lúc này hữu tử vô sinh (2).
- Khoan đã! Minh Nguyệt, đi khám nghiệm tử thi.
Tưởng Nguyên Đông trầm giọng nói.
Hắn không phải người ngu. Mạnh Trường Hà có thâm thù đại hận với Tô Tín, hắn cũng có nghe qua việc này.
Dù sao nơi này có mấy trăm người vây quanh nên Tô Tín tuyệt đối không chạy được. Nhưng nếu người thật sự là do Tô Tín giết, đến lúc đó bắt giữ cũng không muộn.
Nguyễn Minh Nguyệt gật đầu đi qua tra xét thi thể Trương Khánh Phương rồi lắc lắc đầu nói:
- Trương Khánh Phương mới chết không bao lâu, là bị người ta một kiếm mất mạng, căn bản không nhìn ra dấu vết gì.
Tưởng Nguyên Đông nhìn về phía Tô Tín, ánh mắt lập tức ngập sát khí.
Hiện tại Tô Tín là người bị hiềm nghi lớn nhất.
Nếu đổi thành trước kia thì hắn sẽ không tin Trương Khánh Phương sẽ bị người ta dùng một kiếm lấy mạng.
Nhưng vừa rồi cảm nhận được thực lực của Tô Tín, cộng thêm Mạnh Trường Hà vừa rồi cũng không hề nói quá về chiến tích của Tô Tín.
Nếu như ra tay bất ngờ thì Tô Tín hoàn toàn có năng lực miểu sát Trương Khánh Phương trong một kiếm.
Bỗng lúc đó một giọng nói thản nhiên vang lên:
- Các ngươi nói sai rồi. Miệng vết thương có thể nhìn ra nhiều thứ.
Trong bóng tối Giang Lăng thản nhiên đi tới.
- Giang đường chủ, tại sao ngươi lại ở đây?
Tưởng Nguyên Đông nhíu mày hỏi.
Giang Lăng cười hắc hắc nói:
- Thiết Đao hội quá ít người nên chỉ có thể tìm kiếm manh mối chìa khóa vào ban ngày. Ta là người không chịu ngồi rảnh rỗi, đương nhiên ta cũng đi ra ngoài tìm kiếm.
Chẳng ai tin những lời hắn vừa nói cả, chỉ xem hắn là kẻ tới xem náo nhiệt. Nhưng không ngờ Giang Lăng đi thẳng đến chỗ thi thể của Trương Khánh Phương và xem xét, hắn nói:
- Các ngươi đúng là tiểu bối giang hồ, lại sơ ý chủ quan như vậy.
Hôm nay ta dạy các ngươi một bài, thi thể có đôi khi rất biết nói chuyện, nó sẽ sẽ cho chúng ta biết manh mối của hung thủ.
Tuy Giang Lăng cũng mới hơn ba mươi tuổi nhưng từ mười mấy tuổi đã lăn lộn trong Niên Bang, hắn từ một bang chúng cấp thấp bò lên vị trí hiện tại, cho tới bây giờ hắn đã là Lập Hạ đường chủ nên có thể nói là người từng trải, lý lịch của hắn cũng giống Tô Tín.
Giang Lăng chỉ vào miệng vết thương ở cổ họng trên thi thể, chậm rãi nói:
- Từ miệng vết thương có thể thấy được người giết hắn là một kiếm phong hầu.
Nhưng bản thân hắn chính là võ giả Hậu Thiên Đại viên mãn nên người có thể kích một kiếm chém chết hắn là võ giả Tiên Thiên hoặc là bất ngờ bị người đánh trộm, ra tay ác độc đánh chết tại chỗ.
Nhưng chúng ta bây giờ có thể bài trừ đối phương là võ giả Tiên Thiên.
- Vì sao?
Nguyễn Minh Nguyệt ngơ ngác hỏi.
- Rất đơn giản. Bởi vì Trương Khánh Phương đã xuất kiếm nhưng đáng tiếc kiếm không nhanh bằng đối phương. Nếu đối phương là võ giả Tiên Thiên, Trương Khánh Phương căn bản không có cơ hội ra tay.
Giang Lăng chỉ vào tay trái của Trương Khánh Phương, tay trái cầm vỏ kiếm, trường kiếm cũng bị rút ra một đoạn nhưng cuối cùng lại chưa kịp xuất kiếm đã bị người ta giết tại chỗ.
- Hơn nữa từ miệng vết thương có thể phán đoán, người xuất kiếm là cao thủ kiếm đạo, xuất kiếm quỷ dị tàn nhẫn, quan trọng nhất là hắn dùng tay trái.
Tô Tín ngẩng đầu lên, mắt nhìn chằm chằm vào Giang Lăng.
Nhưng Nguyễn Minh Nguyệt lại không phục, nói:
- Nói hươu nói vượn! Đối phương sử dụng kiếm tay trái hay tay phải thì làm sao ngươi có thể nhìn ra?
Giang Lăng cười lạnh nói:
- Quả nhiên ngươi vẫn còn là một đứa trẻ con vừa mới bước ra giang hồ. Chi tiết nhỏ như thế, cho dù là đám bang chúng cấp thấp nhất của ta cũng có thể nhìn ra.
Từ góc độ xuất kiếm đối xứng, kiếm tay trái đả thương người sẽ có miệng vết thương rộng hơn phía bên phải. Miệng vết thương bên phải rộng hơn về bên trái là xuất kiếm tay phải.
Chậc chậc. Chẳng trách thế gia Tương Nam các ngươi cũng chỉ có thể xưng vương xưng bá tại Nam Man đất cằn sỏi đá này, trình độ đệ tử dòng chính lại kém như thế!
Nguyễn Minh Nguyệt tức giận đến đỏ mặt tía tai, Tưởng Nguyên Đông cũng cảm thấy trong lòng mất mặt. Sớm biết như vậy chính mình tự mình kiểm tra còn hơn.
Giang Lăng quay đầu lại nhìn về phía Tô Tín, cười ha hả nói:
- Tô bang chủ, bây giờ ngươi còn lời gì muốn nói không? Theo ta được biết, trong cả Thường Ninh phủ chỉ có một mình người hiểu kiếm đạo tay trái.
Hơn nữa Tô bang chủ ngươi thật không đơn giản. Tuy tuổi còn trẻ nhưng chiến tích phi phàm. Dùng thực lực của ngươi để tăng thêm khoái kiếm thủ đoạn tàn nhẫn, giết một gia hỏa mới ra giang hồ vừa không có thanh danh lại không có một chút kinh nghiệm chiến đấu như Trương Khánh Phương quá dễ dàng.
Tô Tín vỗ tay, trên mặt không có chút biểu lộ nào:
- Nói hay lắm, thậm chí bản thân ta cũng tin người là ta giết đấy! Giang đường chủ, ngươi là bản sao của Conan sao?
Giang Lăng cau mày:
- Conan là ai? Thần bộ của Lục Phiến môn sao? Không phải ta suy đoán chuẩn, mà là nhân tang ở đây, ai cũng cho rằng là ngươi giết.
- Nói không sai! Nhân tang cũng ở đó, chuyện như vậy cũng có thể chống chế hay sao?
Một giọng nói truyền tới, chính là Phương Đông Đình và Cung Thanh Phong của Thần Phong hội.
Phương Đông Đình vốn nghe bang chúng Thần Phong hội truyền tin tức, nói là rất nhiều người Tam Anh hội đang chạy vào địa bàn của Phi Ưng bang.
Hắn còn cho rằng tìm được chìa khóa thứ năm nên bọn họ bắt đầu tranh đoạt với nhau, không ngờ lại nhìn thấy trò hay này.
Tiểu tử này ban ngày dám làm mình mất mặt, hiện tại hắn lại đang gặp phiền toái, đương nhiên hắn cũng nhân cơ hội mà bỏ thêm đá xuống giếng.
- Đôi khi mắt nhìn thấy chưa chắc là thực, Giang đường chủ suy đoán cũng quá võ đoán rồi.
Một giọng nói vang lên.
Tạ Chỉ
Yến dẫn theo Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi đi tới, phía sau còn có bang chúng Phi Ưng bang.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Phi Ưng bang mà bên này gây ra động tĩnh lớn như thế thì bọn họ đã sớm phát hiện nên Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi lập tức đi thông báo cho Tạ Chỉ Yến, sau đó tập kết vạn tên bang chúng đuổi tới.
Mạnh Trường Hà dẫn theo bang chúng Tam Anh hội và Cung Thanh Phong dẫn theo bang chúng Thần Phong hội cũng không tới hai ngàn người, bọn họ lập tức rút binh khí trong tay và cảnh giác nhìn bang chúng Phi Ưng bang đang tràn ngập cả con đường.
Cung Thanh Phong lãnh đạm nói:
- Tô Tín, chẳng lẽ ngươi muốn giết người diệt khẩu sao? Chỉ dựa vào những bang chúng gà đất chó kiểng dưới tay của ngươi cũng muốn ra tay với mấy cường giả Tiên Thiên hay sao?
Tô Tín cười lạnh nói:
- Cung bang chủ, đừng chụp mũ linh tinh. Người không phải ta giết thì ta diệt khẩu làm gì?
Hắn quay người nói với bang chúng Phi Ưng bang:
- Thu binh khí cho ta. Không có chuyện gì lớn, không cần làm ra hào khí giương cung bạt kiếm như thế.
Dưới uy vọng tuyệt đối của Tô Tín, bang chúng Phi Ưng bang lập tức nghe lời thu hồi binh khí. Lúc này người của Thần Phong hội và Tam Anh hội mới thở phào một hơi.
Tô Tín chỉ vào Trương Khánh Phương nói:
- Ta không quen biết Trương công tử của thế gia Tương Nam này, thậm chí ta còn chưa gặp mặt hắn lần nào, vì sao ta lại phải giết hắn?
Huống hồ, các ngươi cũng không nghĩ một chút, cho dù hắn thật sự là do ta giết thì tại sao hắn lại ở nơi này? Nơi này là Kim Nguyệt phường, Trương Khánh Phương đến Kim Nguyệt phường làm gì vậy?
Tô Tín vừa nói ra lời này, đám người Tưởng Nguyên Đông cũng có cảm giác không đúng.
Trước khi bọn họ tới nơi này, Tưởng Nguyên Đông có thể cam đoan Trương Khánh Phương không biết Tô Tín.
Nhưng buổi tối hôm nay Trương Khánh Phương lại đột nhiên từ mình chạy đến, trùng hợp bị một gã bang chúng nhìn thấy và thông báo cho bọn họ.
Ban đầu Tưởng Nguyên Đông còn cho rằng Trương Khánh Phương là phát hiện ra manh mối chìa khóa nên sinh ra lòng tham muốn độc chiếm.
Cho nên hắn còn cố ý tìm Nguyễn Minh Nguyệt và Mạnh Trường Hà, bảo bọn họ dẫn người đi theo sau, lúc này muốn xem Trương Khánh Phương có chủ ý gì.
Không ngờ, bởi vì nhiều người nên bị bang chúng Tam Anh hội làm chậm tốc độ, còn mất dấu, sau khi nhìn thấy lần nữa thì Trương Khánh Phương đã chết rồi.
Giang Lăng nhàn nhạt cười:
- Lý do rất đơn giản. Trước đó ta đã nói rồi, thi thể sẽ nói cho chúng ta biết tất cả.
Nói xong, Giang Lăng cúi đầu xuống lục lọi trên người Trương Khánh Phương. Không ngờ hắn móc ra một bức thư, hắn lại cười hắc hắc nói với Nguyễn Minh Nguyệt:
- Tiểu tử Nguyễn gia, lại dạy ngươi một câu, khám nghiệm tử thi cũng không phải chỉ nhìn mà có đôi khi còn cần động thủ mới được.
Nguyễn Minh Nguyệt mặt mũi tối tăm, lúc này hắn còn nói được gì nữa chứ!
Giang Lăng mở thử ra xem xét thì trên mặt hắn mang theo nét vui vẻ khó lường.
Hắn mở thư ra cho mọi người xem xét, phía trên viết:
- Giờ Tuất đến Kim Nguyệt phường, phố Lâm Hoa, chìa khóa thứ năm trong tay ta. Tô Tín!
Giang Lăng lúc này cười mà như không cười, nói:
- Tô bang chủ, bức thư này là bút tích của ngươi đúng không? Hiện tại mọi người đã biết vì sao Trương Khánh Phương lại tới nơi này rồi.
Tô bang chủ, hiện tại ta không hiểu là ngươi lừa gạt Trương Khánh Phương tới đây hay chìa khóa trong tay của ngươi?
Tất cả manh mối đều chỉ thẳng về Tô Tín, ánh mắt đám người Phương Đông Đình lúc này lạnh lùng nhìn sang.
Nếu như chìa khóa thật sự trong tay Tô Tín thì bọn họ sẽ ra tay cướp đoạt.
Lúc này Tạ Chỉ Yến lại nói:
- Có chút không đúng. Nếu như ta không nhìn lầm thì giấy này là giấy Thanh Trúc, đặc sản làm từ trúc núi Hải Châu.
Giấy Thanh Trúc giá cả đắt đỏ nhưng tính bền dẻo thật tốt, cho nên là thứ văn nhân cực kỳ ưa thích. Nhưng giấy Thanh Trúc chỉ có một điểm không tốt, đó là không chịu được quá nóng, nếu ở địa vực nhiệt độ cao thì tốc độ hủ hóa của nó nhanh hơn vài lần.
Nơi này là Tương Nam, thời tiết vốn nóng ướt, thương nhân Trung Nguyên sẽ không mang giấy Thanh Trúc tới đây bán.
Tô Tín muốn viết thư cũng sẽ cầm giấy có bán tại Tương Nam chứ, tại sao hắn lại cầm giấy Thanh Trúc? Cho nên ta hoài nghi bức thư này là có người giả tạo, chính là người bên ngoài Thường Ninh phủ mang tới, tiện tay nên dùng giấy Thanh Trúc giả tạo bằng chứng.
Tạ Chỉ Yến lại có thể phát hiện ra chi tiết nhỏ này nên làm cho đám người sững sờ. Sắc mặt Giang Lăng lập tức thay đổi nhưng hắn nhanh chóng khỏa lấp.
***
(1) Nhân tang: tang chứng là người, ý là người chết trước mặt.
(2) Hữu tử vô sinh: không có con đường sống.