Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 92 - Thoát Khỏi Hiềm Nghi


trước sau

Thời điểm tất cả chứng cớ đều nhằm vào Tô Tín thì bỗng nhiên Tạ Chỉ Yến nói ra một điểm nghi hoặc cũng khiến cho không ít người nơi này hoài nghi.

Cung Thanh Phong của Thần Phong hội lúc này nói:

- Thường Ninh phủ xuất hiện giấy Thanh Trúc cũng không có gì kỳ lạ. Cách đây không lâu Tô bang chủ liên hợp các bang phái lũng đoạn các loại sản vật Nam Man giao dịch tại Thường Ninh phủ.

Những thương nhân kia từ bên ngoài đến, có lẽ bọn chúng có bán giấy Thanh Trúc, cũng có thể bọn chúng tùy thân mang theo thì sao?

Phi Ưng bang giao dịch với thương nhân Trung Nguyên không ít, nói không chừng, giấy Thanh Trúc rơi vào tay Phi Ưng bang rồi Tô bang chủ lại trùng hợp dùng tới.

Dù sao thì không phải ai cũng có thể có thể phân biệt ra sự khác nhau của giấy bình thường và giấy Thanh Trúc như Tạ cô nương.

Nghe Cung Thanh Phong nói như vậy, mọi người lại thấy có khả năng như thế thật.

Tô Tín lạnh lùng nhìn Cung Thanh Phong, tốc độ bỏ đá xuống giếng của tên này đúng là nhanh.

Giang Lăng cười to nói:

- Đúng vậy, điểm ấy cũng không thể chứng minh điều gì. Trái lại, kiếm thương trên người Trương Khánh Phương không thể làm giả.

Trong Thường Ninh phủ này, người có thực lực giết Trương Khánh Phương, lại am hiểu sử dụng kiếm tay trái cũng chỉ có một mình Tô Tín ngươi mà thôi!

Cung Thanh Phong cười lành lạnh nói:

- Việc này ta có thể chứng minh. Khoái kiếm tay trái của Tô bang chủ nổi danh trong Thường Ninh phủ, ngươi nói xem có đúng không Mạnh hội chủ?

Mạnh Trường Hà cười lạnh lùng:

- Đương nhiên, đồ đệ của ta đúng là chết dưới kiếm tay trái của Tô bang chủ!

Tất cả mọi thứ lúc này không ngừng nhắm vào Tô Tín nên Tưởng Nguyên Đông liền bảo bang chúng Tam Anh hội đưa một thanh trường đao tới, dù sao hôm nay hắn cũng cần một kết quả.

Trương Khánh Phương không thể chết vô ích, hắn nhất định phải cho gia tộc một câu giải thích thỏa đáng.

Nhưng lúc này Tô Tín lại tươi cười nhìn sang Cung Thanh Phong và Giang Lăng, nụ cười ấy khiến nội tâm hai người sợ hãi.

Ai nói cho các ngươi là chỉ có kiếm tay trái mới tạo thành miệng vết thương như vậy? Quả thực đúng là nực cười!

Thế gian này có vô số vũ kỹ kỳ dị, muốn làm ra miệng vết thương này vô cùng đơn giản, hay là ta biểu diễn cho các ngươi xem ngay bây giờ.

Bỗng nhiên Tô Tín đổi tay cầm kiếm sang tay phải rồi bỗng nhiên đâm về phía Cung Thanh Phong, phong mang lạnh thấu xương trong nháy mắt tới gần đã dọa Cung Thanh Phong kêu to một tiếng.

Không ai ngờ rằng Tô Tín lại ra tay như vậy nên trong lúc nhất thời cũng không kịp cứu viện, ngay cả Giang Lăng gần với Cung Thanh Phong nhất cũng không kịp phản ứng.

May mà Cung Thanh Phong có thân pháp nhanh, cái tên Thần Phong hội chính là lấy từ tên một môn khinh công nổi danh của Cung gia.

Cung Thanh Phong dùng ba bước nhảy ra sau lưng một tên bang chúng. Hắn muốn dùng bang chúng ngăn cản Tô Tín một lúc.

Du Long kiếm mang theo âm thanh chấn động với tần suất kỳ lạ, trực tiếp cắt yết hầu của bang chúng Thần Phong hội, máu tươi trên đất.

Cung Thanh Phong phẫn nộ quát:

- Tô Tín! Ngươi thẹn quá hoá giận nên muốn giết người diệt khẩu sao?

Tô Tín cười lạnh nói:

- Diệt cái rắm! Bây giờ các ngươi nhìn miệng vết thương trên cổ của hắn đi.

Mọi người tập trung tinh thần nhìn sang. Bang chúng vừa bị Tô Tín giết chết có miệng vết thương giống thi thể Trương Khánh Phương như đúc, nhưng bọn họ lại nhìn thấy Tô Tín dùng kiếm tay phải!

Thần sắc của Giang Lăng và Cung Thanh Phong biến đổi, Tô Tín lãnh đạm nói:

- Đừng cho rằng chuyện các ngươi làm không được thì người khác cũng không làm được.

Tô Tín ta chỉ là tiểu nhân vật cảnh giới Hậu Thiên Đại viên mãn mà thôi. Đến ta cũng có thể làm chuyện như thế thì những người mạnh hơn ta có thể làm được dễ dàng hơn.

Một vết thương kiếm tay trái có thể nói lên điều gì chứ? Nếu thật là ta làm, chẳng lẽ ta không biết dùng tay phải sao? Quên nói cho các ngươi biết, kiếm tay trái của ta mạnh nhưng tay phải của ta cũng không kém.

Sự thật bày ra đó làm mọi người không thể không thừa nhận.

Kỳ thật Tô Tín cũng cưỡng từ đoạt lý. Hắn dùng kiếm tay phải tạo ra kiếm thương giống như đúc, trong giang hồ cũng có loại người như hắn nhưng không nhiều.

Tô Tín có thể tạo thành kết quả như vậy là vì khoái kiếm Kinh Vô Mệnh vốn có thể dùng hai tay.

Hơn nữa môn kiếm pháp này quỷ dị tàn nhẫn, có thể xuất kiếm từ góc độ nào cũng tạo thành loại hiệu quả kiếm thương như nhau nên đây chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Nếu đổi thành người khác, cho dù là bảo Tạ Chỉ Yến đi làm nhưng nàng không có bí quyết nên chắc chắn không thể luyện được.

- Hiện tại đã biết rõ người không phải ta giết, còn đứng ở nơi này làm gì? Chờ ta mời các ngươi ăn khuya hay sao?

Tô Tín cười lạnh nói một câu.

Phương Đông Đình có thù hận với Tô Tín, hắn nhìn Tô Tín không vừa mắt nên hừ lạnh quay người rời đi. Tưởng Nguyên Đông lại hầm hừ bảo người mang thi thể Trương Khánh Phương rời đi.

Tô Tín không phải hung thủ, vậy ai là hung thủ? Nếu như chuyện này thành án không manh mối thì khi trở về, hắn sẽ bị gia tộc trừng phạt.

Chờ tới lúc mọi người đi rồi, Tạ Chỉ Yến tới hỏi:

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao vừa rồi ngươi lại ở ngay trước thi thể Trương Khánh Phương?

Tô Tín cũng nói chuyện xảy ra với Tạ Chỉ Yến, trầm giọng nói:

- Việc này rõ ràng có người hãm hại ta, ta lại không biết động cơ của đối phương là gì.

Có thể giết Trương Khánh Phương, đối phương khẳng định không phải là người Thường Ninh phủ. Tại Thường Ninh phủ người hận ta nhất chính là Mạnh Trường Hà.

Đầu tiên Mạnh Trường Hà không có lá gan làm như vậy, thứ hai hắn cũng không có thực lực. Chuyện này nhất định là người bên ngoài làm.

Nếu như muốn độc chiếm bảo tàng thì hắn đại khái có thể động thủ với ngươi, hoặc là hãm hại ngươi nhưng hãm hại một bang chủ tiểu bang phái như ta thì được cái gì?

Đây chính là điểm mà Tô Tín nghĩ mãi không rõ. Hắn căn bản không nhìn ra mục đích của người ra tay với hắn.

Bởi vì nghĩ mãi mà không rõ thì không cần nghĩ nữa, trực tiếp động thủ điều tra mới là thật.

Tô Tín gọi Hoàng Bỉnh Thành rồi bảo hắn đi điều tra xem
một ngày qua Trương Khánh Phương đã tiếp xúc với người nào, đặc biệt là lần cuối cùng hắn gặp ai?

Tuy Trương Khánh Phương ở trong Tam Anh hội nhưng không có nghĩa là Tô Tín không điều tra được thông tin của hắn.

Năm đại bang phái Thường Ninh phủ đều có xếp một ít gian tế và mua chuộc người trong bang của đối phương làm tai mắt cho mình.

Tô Tín muốn tình báo Tam Anh hội, Hoàng Bỉnh Thành lập tức suốt đêm liên hệ với tai mắt, chỉ mấy canh giờ sau đã có tin tức truyền về.

Sắc mặt Hoàng Bỉnh Thành cổ quái nói:

- Lão đại, người tiếp xúc cuối cùng chính là một tên bang chúng Phi Ưng bang chúng ta. Hắn gặp tên bang chúng này không lâu liền rời đi.

Tô Tín gõ gõ xuống bàn, hắn lạnh lùng nói:

- Thủ đoạn của người nấp trong bóng tối đúng là độc ác. Nếu như không phải ta sử dụng kiếm tay phải loại bỏ hiềm nghi thì chỉ e tiếp tục điều tra nữa, mọi người sẽ tra lên đầu của chúng ta.

Đối phương đã có kịch bản sẵn, cũng tính toán tất cả rõ ràng, nếu như Tô Tín không thể rửa sạch hiềm nghi của bản thân thì cuối cùng mọi người sẽ cho rằng là Tô Tín giao thư cho Trương Khánh Phương.

Dù sao Tô Tín vẫn không rời khỏi địa bàn Phi Ưng bang, hơn nữa ai cũng nhìn thấy, như vậy Tô Tín làm sao giao thư cho Trương Khánh Phương? Khẳng định có người sẽ tra ra manh mối này.

Cuối cùng cũng tra lên người tên bang chúng Phi Ưng bang, khi đó tội danh hắn giết Trương Khánh Phương cũng là ván đã đóng thuyền.

- Thủ đoạn liên hoàn kế dùng rất tốt. Đi, đi thăm dò tên bang chúng kia cho ta, xem sau lưng hắn là ai.

Tô Tín lúc này dẫn Bỉnh Thành và Lý Phôi mang người rời đi, Tạ Chỉ Yến cũng vội đuổi theo.

- Tạ cô nương, ngươi không quay về nghỉ ngơi sao?

Tô Tín hỏi.

Tạ Chỉ Yến lắc lắc đầu nói:

- Đêm nay xảy ra chuyện quá kỳ quặc, ta cũng muốn đi cùng xem là người nào giở trò.

Nàng cố ý muốn đi cùng, nên Tô Tín cũng không cự tuyệt, lúc này có người dẫn đường đi tìm tên bang chúng kia.

Từ thông tin của Hoàng Bỉnh Thành, tên bang chúng kia là lão nhân trong Phi Ưng bang, hắn đã ở trong Phi Ưng bang hơn năm năm, là đệ tử chiến đường của Lâm Phục Hổ lúc trước.

Về sau Tô Tín xây dựng lại chiến đường, hắn cũng dựa vào chiến tích và tích lũy công lao nên thuận lợi trở thành tiểu đầu mục trong chiến đường, cũng xem như là người có thân phận trong Phi Ưng bang.

Tên bang chúng kia có tiểu viện cách Kim Nguyệt phường không xa, trong nhà chỉ có một mình hắn.

Đám người Tô Tín không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhưng trong đó im ắng không một tiếng động.

Hoàng Bỉnh Thành lập tức chạy đến mở cửa phòng, trong phòng nhỏ có một bang chúng mặc quần áo Phi Ưng bang đang nằm trên mặt bàn, hoàn toàn không còn thở.

Lý Phôi đi xem xét một chút, bóp miệng thi thể mở ra, nói:

- Uống thuốc độc mà chết, có phải tự sát hay không còn không rõ nhưng không có dấu vết giãy giụa.

Tô Tín lẩm bẩm nói:

- Làm rất sạch sẽ đó.

Hắn quay đầu nói với Hoàng Bỉnh Thành:

- Lại cho người đi điều tra xem hắn có bối cảnh như thế nào.

Hoàng Bỉnh Thành lấy ra một chồng giấy nói:

- Không cần điều tra nữa, đều ở chỗ này, vừa rồi ta không kịp xem.

Tô Tín cầm tư liệu mà Hoàng Bỉnh Thành điều tra, hắn xem kỹ tin tức trong đó, cuối cùng hắn tìm được một manh mối không tầm thường.

- Bang chúng này tên là Đỗ Cảnh, phụ thân hắn là đường chất (1) của Đỗ Nguyên Thánh, mặc dù cách rất xa nhưng cũng là thân thích. Đã từng làm tùy tùng của Đỗ Nguyên Thánh, chưởng quản (2) binh khí cho hắn.

Binh khí là sinh mạng thứ hai của võ giả. Phàm là người am hiểu sử dụng vũ khí thì binh khí của bản thân không dễ dàng rời khỏi người.

Cho nên những võ giả chưởng quản binh khí cho cường giả đều là người bọn họ tín nhiệm nhất.

Trước mắt Đổ Cảnh có thân phận như vậy, vậy thì chứng minh hắn có quan hệ với bảo tàng Đỗ Nguyên Thánh. Hắn không thể nào bị mua chuộc bởi vì hắn hoàn toàn tự nguyện làm như vậy.

Lúc này tên bang chúng nói tìm được manh mối ở giữa sàn, đám người Tô Tín lập tức đi ra. Giữa tiểu viện có một gốc cây khô bị dịch chuyển, mà dưới cây khô này có một thông đạo chỉ vừa đủ để một người đi vào.

- Tìm người đi dò đường.

Hoàng Bỉnh Thành gọi tới vài tên bang chúng dẫn đầu dò đường rồi đám người Tô Tín cũng đi xuống dưới.

Thông đạo này kiến tạo thô ráp, hơn nữa chỉ có thể dung nạp một người đi vào, còn quanh co khúc khuỷu.

Mọi người đi chừng nửa canh giờ thì trước mắt mọi người là thông đạo rộng mở, đủ để dung nạp hơn ngàn người.

***

(1) Đường chất: cháu họ

(2) Chưởng quản: tiếp quản/ quản lý

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện