Tuy Tô Tín đã phán đoán chuẩn xác, chỉ rõ được những điểm đáng ngờ của hai người này nhưng hiện tại đã muộn.
Huống hồ Tô Tín còn đang hoài nghi một việc. Tại sao bọn hắn lại phải trăm phương ngàn kế hãm hại chính mình?
Tâm thần chấn động, bỗng nhiên Tô Tín nghĩ tới Thiết Vô Tình đã từng hỏi mình, Dịch Kiếm môn đạt được lệnh bài như thế nào?
Một phỏng đoán xuất hiện trong đầu Tô Tín, hắn thốt lên:
- Trong tay các ngươi có hai chìa khóa, thì ra các ngươi ban đầu đã có ba bốn chìa khóa!
Cung Thanh Phong kinh ngạc nói:
- Ngươi đoán được việc này? Chậc chậc. Tô Tín, ngươi quả nhiên không tầm thường. Ngươi đoán đúng rồi. Trước kia chúng ta có bốn chìa khóa.
Những năm qua, Giang sư thúc thông qua các loại thủ đoạn tìm được các chìa khóa lưu lạc ra ngoài nhưng cái cuối cùng lại nằm trong tay Dịch Kiếm môn, mà chúng ta không có cách nào lấy được nên đành thông qua phương thức này lấy nó mà thôi.
Hắn vừa nói ra lời này, sắc mặt Phương Đông Đình lập tức biến đổi. Bởi vì chìa khóa của hắn vừa mới nhận được trong mấy năm gần đây.
Sắc mặt Tưởng Nguyên Đông và Nguyễn Minh Nguyệt cũng giống như Phương Đông Đình, đều không đẹp mắt chút nào.
Bọn họ là người địa phương Tương Nam, càng biết rõ bảo tàng của cuồng sư Đỗ Nguyên Thánh trân quý như thế nào.
Sau khi có được chìa khóa, tam gia này liền phái đệ tử dòng chính tới đây, không ngờ lúc này lại rơi vào trong kế hoạch của người khác.
Tô Tín sờ sờ mũi nói:
- Các ngươi cố ý đưa chìa khóa cho Thanh Thành kiếm phái thì ta hiểu.
Các ngươi muốn lợi dụng việc Thanh Thành kiếm phái cùng Dịch Kiếm môn không hợp và châm ngòi để hai bên đại chiến. Tốt nhất là hai bên tiêu hao hết lực lượng trong lúc giành bảo tàng.
Mà các ngươi hãm hại ta, đoán chừng cũng là muốn dùng ta đả kích Tạ Chỉ Yến. Các ngươi biết rõ, với tính cách Tạ Chỉ Yến tất nhiên sẽ đứng ra giải thích cho ta, mà Phương Đông Đình khẳng định sẽ bỏ đá xuống giếng.
Ngươi muốn hai người bọn họ vì chuyện của ta mà đánh nhau lưỡng bại câu thương, nhưng đáng tiếc cuối cùng bởi vì ta thoát khỏi hiềm nghi cho nên không diễn ra như ngươi mong muốn.
Nhưng ta còn có một điểm khó hiểu. Tại sao các ngươi lại kéo ba đại thế gia của Tương Nam vào? Bề ngoài, các ngươi trừ việc dùng bọn chúng hãm hại ta thì không có tác dụng gì khác.
Nghe Tô Tín nói như vậy, Tưởng Nguyên Đông cũng dùng ánh mắt mê hoặc nhìn Giang Lăng.
Chuyện này đúng là không có quan hệ lớn tới ba đại thế gia của Tương Nam, vì sao bọn họ muốn hãm hại mình?
Giang Lăng nhìn về phía Tưởng Nguyên Đông và Nguyễn Minh Nguyệt, hắn lạnh lùng cười nói:
- Các ngươi cho rằng chuyện này không liên quan tới các ngươi sao? Lúc trước chính là ba đại thế gia của Tương Nam các ngươi đầu quân cho triều đình và hãm hại nghĩa phụ ta.
Tương lai, ta lấy được bảo tàng sẽ một lần nữa thành lập Tam Tương Vũ Lâm Minh, cũng sẽ tính sổ với các ngươi. Hiện tại chẳng qua là thu một chút tiền lãi mà thôi!
Tưởng Nguyên Đông không nói gì, vì đây là nhân quả do tiền bối gieo xuống, hiện tại tới phiên bọn họ trả lại mà thôi.
Phương Đông Đình hừ lạnh một tiếng nói:
- Đừng nói nhảm nhiều như vậy, chỉ dựa vào hai người các ngươi cũng dám tính sổ chúng ta?
Nghe Phương Đông Đình nói như thế, mọi người lập tức kịp phản ứng. Đám người Giang Lăng và Cung Thanh Phong chỉ là Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, Hậu Thiên Đại viên mãn.
Mọi người lúc này có lực lượng mạnh hơn thì sợ bọn chúng làm gì chứ?
Nhưng Tô Tín lại không lạc quan như Phương Đông Đình, vì đối phương dám dẫn bọn họ vào nơi này, hơn nữa không hề cố kỵ bạo lộ thân phận. Vậy khẳng định là có chỗ dựa.
Quả nhiên nghe được Phương Đông Đình nói như thế, khí thế trên người Giang Lăng bắt đầu tăng vọt, chân khí quanh người ngưng tụ giống như sương lạnh.
- Võ giả Thần Cung Cảnh?
Mọi người lập tức kinh hô một tiếng, sắc mặt biến thành cực kỳ khó coi.
Tiên Thiên tam cảnh, Khí Hải, Linh Khiếu, Thần Cung.
Võ giả Thần Cung Cảnh luyện hóa Thần Cung trong mi tâm thông qua đó gia tăng tinh thần lực bản thân và kết nối với thiên địa, thậm chí có cường giả mượn được một phần lực lượng của thiên địa.
Trước tiên, bất kể Giang Lăng mạnh tới mức nào nhưng cho dù hắn là võ giả Thần Cung Cảnh yếu nhất cũng mạnh hơn Phương Đông Đình và Tạ Chỉ Yến hai tiểu cảnh giới, hoàn toàn có thể nghiền áp bọn họ!
- Ẩn giấu thực lực lâu như vậy, cho tới hôm nay cũng có thể thi triển thoải mái rồi.
Giang Lăng thét dài một tiếng rồi hắn rút thanh đao sau lưng ra. Đao này chính là Liễu Diệp đao.
Bên kia Cung Thanh Phong cũng bỏ giam cầm thực lực bản thân, khí tức hắn biểu hiện ra là võ giả Tiên Thiên Khí Hải Cảnh.
Hai gã võ giả Tiên Thiên, một Thần Cung một Khí Hải, đây là lực lượng không phải bọn họ có thể đối phó được.
Mọi người lúc này nhìn ra phía sau lưng, Giang Lăng cười lạnh nói:
- Không cần nhìn nữa, để đề phòng có người trộm bảo tàng, một khi bảo tàng đóng lại thì nhất định phải chờ một giờ mới mở ra, nếu không cho dù ngươi có chìa khóa cũng vô dụng.
Hạ Thiên vội vàng nói:
- Giang đường chủ, đây là ân oán giữa các ngươi, Thiết Đao hội chúng ta chỉ là tiểu bang hội Thường Ninh phủ. Ngươi thả ta đi, ta tuyệt đối không nói ra một chữ.
Mạnh Trường Hà vội vàng nói:
- Đúng vậy, chúng ta cam đoan sẽ thủ khẩu như bình (1).
Lúc này Mạnh Trường Hà hối hận muốn chết.
Hắn đã chủ động chộn rộn vào việc này, vì thế hắn thậm chí còn xa lánh Ninh Lạc Quân cùng Đoạn Kiêu, một mình một người liên hệ với ba đại thế gia của Tương Nam.
Nhưng hiện tại hắn hối hận vô cùng.
- Ha ha, thủ khẩu như bình?
Giang Lăng thản nhiên nói:
- Trên thế gian này, kẻ có thể thủ khẩu như bình chỉ có người chết mà thôi.
Vừa dứt lời, Giang Lăng cầm Liễu Diệp đao mảnh như cánh ve chém xuống, trước mặt mọi người như có một dòng sông lớn xuất hiện, lại bị Giang Lăng một đao chặt đứt, không khí phát ra tiếng rít chói tai.
Ánh đao rơi xuống, Tưởng Nguyên Đông và Nguyễn Minh Nguyệt ở gần Giang Lăng nhất lộ ra ánh mắt không cam lòng, một tơ máu xuất hiện giữa thân thể, bọn họ bị cắt thành hai nửa, tràng diện lập tức bê bết huyết tinh.
Một đao trảm hai người, người của ba đại thế gia Tương Nam tới nơi này đều bị diệt. Xem ra Giang Lăng có mối thù không nhỏ với ba nhà này.
Tạ Chỉ Yến lên tiếng:
- Đây là đao pháp bí truyền của Bắc Hải Đao tông năm xưa, Đoạn Đông Lưu!
Giang Lăng vung Liễu Diệp đao lên, nói:
- Đúng vậy, chính là Đoạn Đông Lưu. Năm xưa nghĩa phụ dẫn
người diệt Bắc Hải Đao tông, tông minh đỉnh cấp ở bắc hải cũng chỉ có đao pháp Đoạn Đông Lưu lọt vào mắt nghĩa phụ.
Nhìn đám người Tạ Chỉ Yến, Giang Lăng lãnh đạm nói:
- Mặc dù ta không học được Cuồng Sư Cửu Trảm của nghĩa phụ nhưng chỉ dựa vào Đoạn Đông Lưu cũng đủ để giải quyết các ngươi. Trận chiến này ta sẽ dùng máu của các ngươi tế cờ huyết tế Tam Tương Vũ Lâm Minh tân sinh!
Vừa dứt lời, Giang Lăng lập tức lao thẳng về phía Tạ Chỉ Yến. Liễu Diệp đao vô cùng nhỏ chém xuống liên tục, đao ảnh bành trướng bao phủ Tạ Chỉ Yến vào trong.
- Thanh Phong! Ngươi đi giải quyết đám phế vật kia cho ta. Ta đối phó Tạ Chỉ Yến. Thiên nữ Tạ Chỉ Yến đứng hàng bảy mươi tám trong Nhân Bảng có thực lực không bằng ta nhưng cũng không thể khinh thường.
Giang Lăng vừa đánh nhau vừa phân phó.
Cung Thanh Phong gật gật đầu. Hắn cười lạnh nhìn đám người Tô Tín, trường kiếm trong tay đâm tới rất nhanh.
Trong chốc lát, bảy mươi hai đạo kiếm quang tới người, sức mạnh sắc bén bao phủ bọn họ vào trong. Cung Thanh Phong lại muốn lấy một địch nhiều, nên ra tay trước.
Kiếm quang sắc bén, Tô Tín đã cảm giác được sức mạnh cường đại trong đó.
Tuy cùng là võ giả Tiên Thiên Khí Hải Cảnh nhưng Cung Thanh Phong lại cường đại hơn Phương Đông Đình quá nhiều.
Một kích của hắn làm Mạnh Trường Hà phải dùng Đại Suất Bi Thủ đối chiến nhưng lại bị sức mạnh cường đại đánh bay, hai tay hắn máu tươi đầm đìa, khí tức suy yếu tới cực điểm.
Hạ Thiên cũng không tốt hơn hắn chút nào.
Hắn không ngừng vung vẩy Trảm Mã đao nhưng vẫn bị kiếm quang chém thành hai đoạn, bản thân cũng bị đánh bay, ngực hắn có vết kiếm thương rất rộng, nhìn hắn thê thảm tới cực điểm.
Trong ba bang chủ Thường Ninh phủ cũng chỉ có Tô Tín mượn Du Long kiếm và tiểu cầu che tay chấn động hóa giải kiếm quang nhưng hắn vẫn phải lùi về phía sau vài bước.
Phương Đông Đình bên kia không khá hơn chút nào. Bản thân hắn không có kinh nghiệm chiến đấu gì, tuy xuất thân Thanh Thành kiếm phái nhưng sức chiến đấu không phải tu luyện mà có, phải chém giết mới có.
Tuy ngăn cản kiếm quang nhưng hai tay Phương Đông Đình run rẩy, suýt nữa thanh kiếm cũng rơi khỏi tay.
Vài tên tùy tùng theo sau lưng Phương Đông Đình tuy bất hiện sơn bất lộ thủy, trong đó có một võ giả Tiên Thiên Khí Hải Cảnh còn mạnh hơn Phương Đông Đình một chút.
Trong nháy mắt, năm người ngã xuống hai người. Cung Thanh Phong cười to như điên, thân ảnh của hắn như hóa thành cơn gió, lập tức tấn công Phương Đông Đình.
Tô Tín nhìn thấy Cung Thanh Phong sử dụng thân pháp thì kịp thời phản ứng. Kẻ cố ý đánh lén hắn trong đêm lần trước chính là Cung Thanh Phong.
- A Thất! Ngăn cản cho ta.
Phương Đông Đình quát một tiếng, hắn thi triển Thủy Hỏa Đạo Kiếm nhưng lại bị Cung Thanh Phong giết lui từng bước.
Tên tùy tùng tên là A Thất cũng là đệ tử Thanh Thành kiếm nhưng hắn không phải đệ tử dòng chính và cũng không được truyền thụ đạo kiếm độc môn của Thanh Thành kiếm phái.
Hắn chỉ có thể sử dụng kiếm pháp bình thường ngăn cản nhưng đáng tiếc uy lực chưa đủ. Cho dù kinh nghiệm chiến đấu bản thân phong phú nhưng thực sự không địch lại đối phương.
Đương nhiên Cung Thanh Phong cũng không quên Tô Tín.
Thân pháp hắn cực nhanh. Vừa rồi hắn còn ác chiến với Phương Đông Đình và A Thất nhưng lại quay người lao tới gần Tô Tín, kiếm quang giống như thác nước liên tục đổ xuống, Tô Tín lui từng bước về phía sau, khóe miệng xuất hiện máu tươi.
Cho dù Cung Thanh Phong chỉ tung ra một phần năm sức mạnh để đối phó Tô Tín nhưng sức mạnh cường đại đủ sức làm bị thương nội tạng Tô Tín.
Ba người liên thủ vẫn không làm gì được Cung Thanh Phong, lúc này Phương Đông Đình híp mắt lại và quát lớn:
- A Thất, ngươi ở đây ngăn cản, ta tìm cơ hội lao ra ngoài tìm cứu binh.
Vừa dứt lời, Phương Đông Đình đã thu kiếm quay người bỏ chạy vào trong sương mù, còn A Thất chật vật ngăn cản thế công của Cung Thanh Phong.
- Khốn kiếp.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Tô Tín thiếu chút nữa chửi ầm lên.
Ba người bọn họ hợp lực còn không đánh lại đối phương nhưng miễn cưỡng giữ cho không bại.
Hiện tại Phương Đông Đình chạy rồi, với thực lực của Cung Thanh Phong không bao lâu có thể chém nốt hai người còn lại.
Tô Tín cũng không có ý định tiếp tục kéo dài như thế, hắn cũng thu kiếm lui ra phía sau nhưng A Thất lại ngăn cản, hắn tránh né Cung Thanh Phong và dẫn về hướng của Tô Tín, hơn nữa Cung Thanh Phong cũng phối hợp thỉnh thoảng xuất vài kiếm cho nên Tô Tín không chạy được.
- Khốn kiếp! Ngươi có bệnh sao? Phương Đông Đình bảo ngươi đi chịu chết, ngươi còn dốc sức liều mạng như vậy làm gì? Không nên kéo ta cùng chết chứ.
Tô Tín lập tức giận dữ hét lớn với A Thất.
***
(1) Thủ khẩu như bình: kín miệng, không nói ra.