Cứ thế, tình hình của cả đất nước Đông Dương đều trở nên trầm lắng lại, không khí tựa hồ bị ép đến khó thở.
Tuy tình trạng sinh hoạt của người dân trên toàn đất nước vẫn không có gì thay đổi, mọi việc mọi sự đều như bình thường, nhưng có lẽ từng người từng nhà đã đoán đến cái gì đó, chỉ là họ cứ cố tỏ ra thờ ơ để mong rằng mọi việc không như họ nghĩ.
Dù phía cao tầng không ra bất kỳ thông báo nào, lãnh đạo không chỉ ra bất kỳ yêu cầu nào, nhưng vì sống ở thời đại, bọn họ ít nhiều cũng liên tưởng đến việc gì đã và sắp xảy ra.
Liệp Nhân Giả, Liệp Yêu Giả, Quân Đội, Trị An!.
.
đầy ngoài đường như thế, kẻ ngu cũng biết có chuyện gì đó xảy ra, chỉ là khi nào và tầm nghiêm trọng thế nào chưa biết mà thôi.
Ngày hôm sau!
"Thầy, em mang ông bà ngoại, bà nội, cha mẹ cùng em gái đến, mong thầy giúp em bảo vệ bọn họ.
" Trời vừa sáng, một Nam học sinh của lớp 3A9 mang gia đình của mình đến Biệt Thự Đại Việt, sau khi giới thiệu từng người trong gia đình, tên nam học sinh đối với Khải Minh quỳ nói một tiếng cảm ơn, sau đó hắn hướng cửa biệt thự bước đi với khí thế đầy kiên dũng.
"Em đi đâu?" Nhìn thấy tên học sinh rời khỏi, Khải Minh liền hỏi một câu.
"Vướng bận của em chỉ có gia đình, nay gia đình đã an toàn vì thế em phải thực hiện sứ mệnh của một người chiến sĩ, dùng máu và mệnh của mình để cố gắng bảo vệ đất nước, vì lợi ích tương lai và hy vọng an bình, bất cứ giá nào em cũng không lùi bước, tuy em biết với thực lực thấp bé hiện giờ vẫn không làm nên trò trống gì, nhưng chí ít em cũng có thể cản lũ yêu thú kia lại vài giây, dù chỉ một giây cũng có thể giúp bao nhiêu việc, em phải xứng đáng với cội nguồn dân tộc, sinh ra là người Đông Dương, có chết cũng là quỷ Đông Dương, cảm ơn thầy vì tất cả.
" Nghe Khải Minh hỏi, tên học sinh này ngừng lại nhưng vẫn không quay đầu lại, hắn cứ thế ngước nhìn về hướng bầu trời, tiếp đó dùng tất cả dũng khí nói ra cảm xúc của mình, nói xong hắn nở một nụ cười xem như thanh thản rồi tiếp tục bước đi, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.
Cứ thế, một rồi hai, cho đến hai mươi chín gia đình của hai mươi chín học sinh đều có mặt tại Biệt Thự Đại Việt, cảm xúc và hành động của mỗi một học sinh đều khác nhau, nhưng tất cả đều có chung một chí hướng, quyết tử cho tổ quốc có tương lai, không thể để thế hệ trẻ đời sau đều sống trong nỗi lo sợ, trốn chui trốn nhủi trong vũ trụ.
Nhìn từng người trong hai mươi tư học sinh tiến về trung tâm xã để nhận nhiệm vụ, Khải Minh chỉ thở dài trầm lắng.
Với chút thực lực ấy, không biết sau khi trải qua lần này có thể gặp lại bao nhiêu học sinh.
Chỉ Đại Võ Sư, tương đương với Luyện Thể cảnh, thật, không đủ để đám yêu thú nhìn.
Lúc đầu tuy thực lực của đám yêu thú chỉ tam giai, nhưng thời gian cứ trôi qua một ngày số lượng không hiểu ở đâu ra lại nhiều hơn, tam giai yêu thú từ một con đến nay đã thành ba con ở khu vực này.
Riêng về phần Thiên Mệnh và Thiên Tuyển của Địa Tinh, cũng tức là năm vị người được chọn kia, nay Hứa Dương đang trong bình cảnh cuối cùng đột phá đến Đại Tông Sư, bốn người còn lại cũng đều trong lúc đột phá đến Tông Sư và ổn định cảnh giới, sau ba ngày bọn họ mới có thể trở lại đây, về gia đình năm người này cũng do Khải Minh nhờ lớp trưởng mang đến giúp.
Với thực lực của năm người ấy, nếu bọn họ kịp ở đây, ít nhiều cũng có thể giúp đám học sinh phần nào, nhưng! !.
thật không đúng lúc.
Nhìn hành động của nhóm học sinh, cảm xúc thất lạc của gia trưởng thân nhân bọn họ, ít nhiều cảm xúc của Khải Minh cũng hòa lấy.
Thật, nhiều ít hắn cũng muốn giúp bọn họ, nhưng cứ mỗi lần Khải Minh muốn xuất thủ diệt đi một phần yêu thú gần đây, thì y như gần có một tồn tại nhắm đến hắn, chỉ cần hắn phát lực, chắc chắn gần cả khu vực này sẽ san thành bình địa, có thể hắn không sao nhưng những học sinh, những người kia sẽ ra sao.
Bởi vì một quy tắc lạ lẫm áp chế, hắn muốn ngăn cản nguồn sức mạnh kia để cứu khu vực này cũng không được, tựa hồ một là hắn chết, hai là toàn khu vực diệt.
Nếu như vậy, hắn không thể cứu đám trẻ, mà thậm chí gây ảnh hưởng thêm trầm trọng.
Qua kiểm tra, Khải Minh hắn đại khái sơ bộ đoán được một quy luật của thế giới này, cảnh giới bị áp chế chỉ trên Võ Thần, tức Hóa Thần cảnh trở lên, từ Linh Đan trở xuống không bị ảnh hưởng gì.
Chắc cũng do đó thế giới này không hề tồn tại cái gọi là cường giả Võ Thần, Võ Thánh đỉnh phong đã là cực hạn.
"Tiểu Sầu, có thể phân đến đây một trưởng lão cấp Linh Đan cùng mười đệ tủ cấp Ngưng Đan không?" Tuy biết rõ