Thành phố Đông Hải – Trung Quốc
Màn đêm buông xuống, bây giờ cũng là mùa hè, nên thời tiết cũng khá nóng bức, mặc dù là ban đêm nhưng nhiệt độ ở thành phố Đông Hải cũng không giảm, mà càng kinh khủng hơn, trên 40 độ.
Trên con đường rộng rãi, sáng rực bởi những ánh đèn NeOn, cuộc sống về đêm mà người người hằng mong có lẽ cũng đã bắt đầu.
Đêm đến, mọi người có thể nhìn thấy rất nhiều các cô gái, đầy đủ thể loại, nào là quần short, váy ngắn, khoe đùi trắng nõn như tuyết, như những cây kem thơm ngon, làm cho những thằng con trai nhìn thấy mà chỉ muốn xông lên sờ mó một cái.
Tại công viên Trung Sơn, đâu đó truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ, một âm thanh chửi rủa của một người con gái.
Có không ít người vây quanh nơi đây để xem náo nhiệt, mà nhân vật chính lại là hai nữ một nam.
Nam tên là Diệp Lăng, năm nay 25 tuổi, tốt nghiệp đại học đã được hai năm, tướng mạo dễ nhìn, thân cao 1m85, khoác trên mình một áo sơmi đơn giản.
Chẳng qua sắc mặt của hắn có phần tái nhợt, giống như là mất hồn.
Đứng bên cạnh Diệp Lăng là một cô gái, tuổi tác có vẻ nhỏ hơn Diệp Lăng một chút, thoạt nhìn nàng tầm 23, 24 tuổi.
Dáng dấp nàng cực kì xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan gầy nhỏ, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, gò má trắng nõn vô cùng mịn màng, mũi cao dọc dừa tinh xảo làm dung động lòng người, kèm với mái tóc dài đen bóng mượt như thác nước, làm toàn thân nàng tỏa ra khí chất như tiên nữ hạ phàm.
Cô tên là Lâm Vũ Tình, không chỉ có tướng mạo xinh đẹp, mà vóc người còn thuộc dạng cực phẩm, cao 1m7, cân nặng không tới 60kg.
60kg này không phải là cân nặng thật sự mà còn bao gồm chiếc áo sơmi, kèm theo một số phụ kiện mà cô đang mang, chiếc áo sơ mi càng không thể che dấu đi được bộ ngực ngạo nghễ đang phập phồng của cô.
Bờ mông trắng trẻo, tròn trịa được phối cùng chiếc quần short jean càng làm người ta thèm chảy nước miếng.
Cứ tưởng chừng đây là vóc người ma quỷ tạo ra!!!
Đứng đối diện với Lâm Vũ Tình và Diệp Lăng là một người con gái.
Người con gái này dáng dấp cũng khá đẹp, tuy kém Lâm Vũ Tình một chút, chẳng qua là trên mặt trang điểm phấn son, chỉ cần một cơn gió nhẹ hiu hiu là có thể ngửi được mùi nước hoa nồng nặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta tên là Lưu Phỉ, tóc dài uốn thành tóc xoăn, một nửa mái tóc đen nhuộm thành màu tím, thoạt nhìn rất là sành điệu, toàn thân đều là hàng hiệu, cầm trong tay là chiếc ví Louis Vuiton thời thượng từ Italy, ả nhìn về phía Diệp Lăng với ánh mắt trào phúng.
“Diệp Lăng, câu hỏi của tôi, anh không trả lời được à?”
Lưu Phỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Lăng, châm chọc nói:
“Từ lúc bắt đầu học đại học, hai chúng ta đã ở cùng nhau, anh đã cho tôi được cái gì? Anh có thể cho tôi được những gì?”
“Đừng nói với tôi là anh có tiền lực gì đó, năm nay anh cũng đã qua 25 tuổi, tôi và anh không giống nhau, chờ anh?? Xin lỗi tôi không chờ nổi.”
“Tôi chỉ hi vọng ở tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình, có thể hưởng thụ tốt nhất những thứ hạnh phúc trong cuộc đời này, chuyện này có gì sai sao?”
“Con gái không dựa vào tuổi trẻ thì dựa vào cái gì? Chả lẽ dựa vào anh?”
“Ha ha, hay là quên đi, dù sao đi nữa thì anh cũng chỉ là một tên nghèo hèn, tôi mà còn theo anh, chỉ sợ cả đời đều không được mặc được món đồ chỉ vài chục ngàn, cả đời cũng không cầm được cầm nổi một cái túi xách tay hàng hiệu, cả đời cũng không cầm được trăm ngàn tệ, hoặc lái những chiếc xe BMW sang trọng!”
Giọng nói của Lưu Phỉ rất lớn, hơn nữa cũng không có chút gì gọi là ngại ngùng, mặc dù xung quanh có nhiều người đều tỏ vẻ bất mãn với ả. Có điều cô ta vẫn cứ tiếp tục nói.
Trong suy nghĩ của Lưu Phỉ, nữ nhân là phải dựa vào tuổi thanh xuân của mình, nhất là phải như nàng vậy, dù nữ nhân có dáng dấp xinh đẹp, lúc còn trẻ không tiêu xài, chờ già rồi, thanh xuân không có, còn suy nghĩ gì đến việc tiêu xài?
“Đúng, anh rất tốt với anh, anh yêu tôi, tôi đều biết. Nhưng....”
“Nhưng anh cũng nên suy nghĩ một chút, sinh hoạt hằng ngày là cần cái gì? Tình yêu à, anh có thể lấy tình yêu ra ăn được không? Thứ tôi thích đúng là vật chất, hư vinh, còn anh tốt với tôi về mặt tinh thần thì có ích lợi gì? Nếu có bản lĩnh thì hãy mua cho tôi một cái ví hàng hiệu nổi tiếng thực sự đi.”
“Được rồi, chỉ có tên nhà quê như anh, muốn tiền không có tiền, muốn bối cảnh không có bối cảnh, muốn quan hệ cũng không quan hệ, anh lại là một tên nhân viên quèn, liều mạng làm việc, công tác cả tháng mà không kiếm ra được mấy ngàn tệ, còn chưa tính ăn uống, tiền thuê phòng, chờ anh mua đồ hiệu cho tôi? Hừ, không biết đến bao giờ!”
“Anh chính là một thằng nghèo hèn, là một thằng nghèo hèn!”
“Đủ rồi!”
Lâm Vũ Tình tức giận đến mức không nghe nổi nữa, trên đôi gò má xinh đẹp ửng đỏ tràn đầy phẫn nộ.
“Lưu Phỉ, cô đúng là nữ nhân ham mê tiền bạc!”
“Khi cô nói những lời này, sao không nghĩ đến lúc cô bị bệnh, anh Diệp thức tận đến hai ba giờ sáng, chạy đi mua thuốc cho cô, sau đó chạy hơn mười dặm đường chỉ để đưa thuốc cho cô? Làm sao không dùng não suy nghĩ một chút lúc bố cô bị bệnh, là anh Diệp xếp hàng cả ngày, hơn nữa bị bọn bán vé đánh một trận, mới đăng ký cho bố cô một chuyên gia trị liệu tốt?”
“Bây giờ cô có tiền, dựa vào đám con ông cháu cha, lại tới đây vũ nhục Diệp đại ca? Cô còn là con người sao?”
“ Tôi muốn vũ nhục anh ta sao? Là chính bản thân anh ta tìm đến ăn chửi mới đúng!”
Lưu Phỉ trừng mắt với Lâm Vũ Tình, sau đó nhìn về phía Diệp Lăng, cười lạnh nói:
“Trước đó, tôi đã nói qua cho anh ta biết là tôi muốn chia tay, nhưng anh ta cứ quấn quít lấy tôi, tôi mắng anh ta thì sao hả?”
“Trong mắt cô, tiền thực sự quan trọng như vậy sao?”
Diệp Lăng ngẩng đầu, con mắt có chút đỏ lên.
“Anh cảm thấy thế nào?”
Lưu Phỉ không chút thương hại, nói:
“Ở trong mắt tôi, tiền không số hai thì cũng là số một, nói vậy đủ hiểu chưa?”
Nói xong, Lưu Phỉ lại mở túi xách ra, rút ra tấm thẻ ATM rồi ném đến trước mặt Diệp Lăng.
“Nói thế nào nữa thì tôi với anh cũng quen nhau mấy năm, anh đối xử với tôi coi như không tệ, tôi cũng không phải là người không có lương