Bỗng nhiên, Diệp Lăng tỉnh lại, hiện tại hắn đang ở trên xe cứu thương.
Chẳng qua bây giờ không còn là Diệp Lăng nữa.
Vì sao nói như vậy?
Bởi vì Diệp Lăng lúc trước đã bị chiếc xe Ferrari đụng chết, coi như không bị đụng chết cũng bị sét đánh chết.
Diệp Lăng bây giờ chính là một người khác trọng sinh tới.
“Chỉ thiếu chút nữa a!”
Diệp Lăng lắc đầu một cái, có vẻ không cam lòng.
Bỗng nhiên, Diệp Lăng ngây ngẩn cả người.
“Ta không vượt qua Phượng Hoàng Chí Tôn Kiếp, theo lý thuyết hẳn đã hồn phi phách tán, nhưng bây giờ...”
Diệp Lăng bỗng ngồi bật dậy, khi thấy cơ thể mình đen thui, còn quần áo thì rách nát, biểu tình trên mặt lập tức ngơ ngác.
“ Ta còn sống!”
Diệp Lăng trừng to mắt, khuôn mặt đen thui lộ vẻ kích động.
“Đây là nơi nào?”
Diệp Lăng nhìn bốn phía một cái, trong đầu, bỗng nhiên có hàng loạt ký ức dâng lên.
“Trái Đất, năm 2016, Diệp Lăng, Lưu Phỉ, Lâm Vũ Tình...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Lăng lầm bầm, những ký ức này, chính là ký ức của thân thể Diệp Lăng khi còn sống.
“Mn, lão tử lại trọng sinh!”
Diệp Lăng không thể tin được.
Hắn không thể tin được, và cả bác sĩ lẫn y tá trên xe cũng đều không thể tin được.
Vừa mới đây, ngay cả hô hấp của hắn còn rất yếu ớt, hít vào nhiều thở ra thì ít, mà lúc này lúc lại giống như một người không có chuyện gì.
Xác chết vùng dậy!
Đây là ý nghĩ trong lòng mọi người trên xe.
Trần Nghiên vừa mới tốt nghiệp đại học, đến thành phố Đông Hải, đang thực tập tại Đệ Nhất Nhân Dân Y Viện.
Lý luận của nàng vô cùng vững chắc, chỉ là thiếu thực tiễn, từ trên người đàn ông đen thui này, cô nàng cũng đã biết cái gọi là thi thể.
Nhưng..
Theo lý mà nói, Diệp Lăng đã bị đụng thịt nát xương tan, nội tạng xuất huyết, cuối cùng lại bị Thiên Lôi bổ cho một nhát, như vậy, tuyệt đối là không thể sống nổi.
Nhưng bây giờ...
“A! xác chết sống lại!!”
Nhìn thấy Diệp Lăng bỗng ngồi dậy, Trần Nghiên trừng to đôi mắt, hoảng sợ kêu lên.
Người xung quanh lại càng hoảng sợ, còn Diệp Lăng thì bị tiếng thét chói cả tai làm cho chấn động tỉnh lại.
“Mỹ nữ, này...này, cô nhìn kỹ một chút, tôi như thế này là chết rồi sao?”
Diệp Lăng ngoắc ngón tay với Trần Nghiên, xem thường nói.
Lão tử đây là trọng sinh a!
Trong lòng Diệp Lăng quả thực là vô cùng cao hứng, tuy là sau khi dung hợp ký ức, Diệp Lăng biết trên Địa Cầu linh khí rất thưa thớt, không thích hợp tu luyện, rất khó khôi phục lại Cửu Kiếp Tiên Đế kiếp trước, nhưng mấu chốt là...
Có thể còn sống đã rất tốt a!
Ở dưới Phượng Hoàng Chí Tôn Kiếp, nếu như không độ kiếp được thì hồn phi phách tán sẽ trực tiếp tiêu tabs, nào có cơ hội trọng sinh?
Huống hồ, Địa Cầu này quả thực là quá yếu, dựa vào kinh nghiệm của mình kiếp trước, tuyệt đối có thể sống thoải mái a!
“Ha ha, ông trời không tuyệt đường a!”
“Biết kiếp trước ta tu luyện mệt mỏi như vậy, kiếp này cho ta đến Địa Cầu hưởng phúc!”
Diệp Lăng nhếch miệng lên, cười hắc hắc, kết hợp gương mặt lúc này đã bị sét đánh đen thui, trông hắn thật kinh dị.
"Anh chưa chết sao? Nhưng anh...đừng nói bị sét đánh thành tên điên đó chứ?”
Hàn Thanh Tâm ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng, là cô đâm vào Diệp Lăng, đương nhiên cô phải phụ trách.
“Này, anh... Anh không sao chứ?” Hàn Thanh Tâm thận trọng hỏi.
Nghe nói như thế, Diệp Lăng ngưng cười, khuôn mặt co giật một cái.
“Cô xem tôi giống như có chuyện gì sao? Xương khớp cả người tôi đều bị đụng thành từng mảnh nhỏ, chí ít cũng là bị thương tàn phế!”
Diệp Lăng nói.
Hàn Thanh Tâm sững sờ, khẩn trương đáp:
“Nhưng mà... Nhưng mà trông anh không giống như bị thương a.”
“Đó là bởi vì tâm tình của tôi đang rất tốt.”
Diệp Lăng vừa nhắm hai mắt lại, trực tiếp nằm ở trên giường bệnh.
Chính là hai chữ, giả chết.
Trên thực tế, Diệp Lăng thật sự không có chuyện gì.
Như Hàn Thanh Tâm nói, nội tạng Diệp Lăng xuất huyết rất nhiều, thậm chí có một cái xương sườn trực tiếp cắm vào trái tim, nếu không chết cũng không sống được lâu.
Chẳng qua, hiện tại Diệp Lăng trọng sinh qua đây, nhữngi thương thế kia liền biến mất tựa như không có, chính là một đạo Thiên Lôi kia bổ trúng khiến Diệp Lăng hắn trọng sinh tới.
“Chuyện này... Chuyện này thật không có khả năng a!”
Cánh tay nhỏ nhắn của Trần Nghiên nhẹ nhàng xoa xoa lòng ngực một cái, trong ánh mắt đầy vẻ bất khả tư nghị.
Nàng cẩn thận nhìn chằm chằm Diệp Lăng, thật sự là khó có thể tưởng tượng, một người bị thương nặng như thế lại vẫn có thể vui vẻ vậy sao?
...
Thành phố Đông Hải, bệnh viện nhân dân số 1.
Trong phòng bệnh, Diệp Lăng nằm ở trên giường, trước mặt là ba tô mì thịt bò.
“Rầm.”
Hắn uống hết cả ba tô, Diệp Lăng ợ một cái, có vẻ rất là thỏa mãn.
“Ăn ngon thật a...”
Hàn Thanh Tâm trừng to mắt, mì thịt bò mà thôi, thật sự ngon như vậy sao? Sao khi mình ăn không cảm thấy ngon như vậy nhỉ?
Nàng sao có thể biết kiếp trước Diệp Lăng đâu