(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Buông tôi ra!!!” Mộ Ngưng Hàm bị Diệp Lăng chiếm tiện nghi hai lần, trong lòng lửa giận triệt để bạo phát. Thời điểm nàng kêu Diệp Lăng buông ra, nhìn lại thì thấy hắn ngẩn người. Chỉ thấy ánh mắt Diệp Lăng đang nhìn phía bụng của mình. Hoặc có lẽ là... Hắn không phải là đang nhìn bụng, mà là đang nhìn chỗ không muốn người biết. Lúc này Mộ Ngưng Hàm bị Diệp Lăng treo ngược, cái áo da bó sát người lập tức xuất hiện khe hở. Xuyên thấu qua khe hở này, Diệp Lăng thấy được bên trong là đồ lót màu đỏ, cùng với... Một đôi đại thỏ trắng như tuyết! Đôi bạch thỏ này tuy không lớn như của Lưu Xảo hay Trần Nghiên, nhưng cũng vô cùng đầy đặn, dù sao thì cũng phải D cup a. Tựa hồ đôi bạch thỏ bên trong vô cùng là khó chịu, muốn giãy dụa lao ra. Trong khoảng thời gian ngắn Diệp Lăng có chút hoảng hốt, tiểu đệ lại có phản ứng, với lại khoảng cách với cặp kiều đồn của Mộ Ngưng Hàm quá gần, khiến cho Diệp Lăng trực tiếp đụng vào! Mộ Ngưng Hàm sững sờ, nàng còn tưởng là cái gì. Liền ngẩng đầu nhìn một cái, nhất thời nàng phát ra một tiếng thét chói tai. “Hỗn đản!!!” “Đại tỷ, sao vậy?” Đại hán xăm mình vội vàng hỏi, gã đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần nàng ra hiệu một tiếng, thì cả đám liền xông lên đánh Diệp Lăng. Tiếng “đại tỷ” này tôn xưng với hội trưởng Hồng Kinh hội – Mộ Ngưng Hàm. Ở vị trí của đại hán xăm mình dĩ nhiên là không nhìn thấy, Diệp Lăng đang đè vào cái mông của Mộ Ngưng Hàm, nên tỏ ra vẻ vô cùng nghi hoặc. Hai người bọn họ đang làm cái gì thế? Thường ngày tính tình hội trưởng rất trầm ổn, sao hôm nay lại kinh hoảng a? “Không có... Không có việc gì.” Mộ Ngưng Hàm hít một hơi thật sâu. Chẳng lẽ là nói cho đại hán mình, ta đây đang bị Diệp Lăng chĩa tiểu đệ vào sao? “Buông ra!” Mộ Ngưng Hàm quay đầu nhìn Diệp Lăng, khẽ cắn răng nghiến lợi nói. Chẳng qua giọng nói của nàng rất nhỏ, hơn nữa khuôn mặt đã đỏ bừng. Kiều đồn của nàng truyền đến hàng loạt cảm giác tê dại, Mộ Ngưng Hàm cho tới bây giờ chưa từng có loại cảm giác này. Diệp Lăng cũng có chút xấu hổ, nhưng hắn cũng không có buông Mộ Ngưng Hàm ra, mà là nhỏ giọng nói: “Hắc hắc, nếu hiện tại tôi buông cô ra thì sẽ bại lộ a?” Mộ Ngưng Hàm nhất thời có loại xúc động muốn giết chết Diệp Lăng. Bại lộ hay không thì có liên quan gì tới tôi, nếu cậu có bản lãnh thì đừng làm cho nó cứng a! Hai người cứ đứng như vậy, ước chừng khoảng hơn hai phút. “Diệp Lăng, các người...” Cái miệng nhỏ nhắn của Trần Nghiên há to, nàng cũng đã phát hiện ra, tư thế của hai người có chút quỷ dị. Khóe miệng Diệp Lăng nhếch lên, miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì, chúng ta luyện tư thế a.” Luyện tư thế? Mộ Ngưng Hàm nghe lời này, thật muốn làm kêu tên đại hán kia đem AK47 ra bắn chết tên hỗn đản! Hai phút trôi qua, Mộ Ngưng Hàm cũng không cảm giác được tiểu đệ đệ của Diệp Lăng mềm lại. Diệp Lăng cũng rất bất đắc dĩ a! Thật sự mà nói, hiện tại không thể buông Mộ Ngưng Hàm ra, nếu như buông ra thì mọi người sẽ thấy tiểu đệ của hắn đang ngửa đầu lên a. Vì vậy không thể thả, mà đôi tiểu bạch thỏ kia, cũng không ngừng lộ ra trước trước mặt mình! Hai tiểu bạch thỏ đang không ngừng nhảy nhót theo từng nhịp thở của nàng, hoàn toàn chính là khiêu khích mình a! Lại thêm không ngừng Mộ Ngưng Hàm giãy dụa, mà mỗi một lần giãy dụa, đều sẽ sản sinh ra ma sát. Diệp Lăng đã lâu chưa từng tiếp xúc gần gũi với nữ nhân, hôm nay lại bị khiêu khích như vậy, huyết khí nam nhân bạo phát, sao có thể chịu nổi? “Cô đừng di chuyển, nếu không nó sẽ cứng mãi đó.” Diệp Lăng thấp giọng nói. Tuy trong lòng Mộ Ngưng Hàm lửa giận trùng thiên, nhưng vẫn đình chỉ không giãy dụa nữa. Diệp