Mộ Ngưng Hàm có chút không tin tuởng, nhưng vẫn tiếp nhận đan dược, nhìn nhìn Diệp Lăng một cái, trực tiếp nuốt xuống.
Bởi vì nàng cũng nhìn ra được, thực lực của Diệp Lăng như vậy, nếu như thật muốn giết nàng, thì cũng không cần dùng thủ đoạn rắc rối như vậy.
Thấy vậy, Diệp Lăng thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ, không hổ là lão đại của Hắc Đạo, làm việc rất quyết đoán.
Sau khi Mộ Ngưng Hàm ăn đan dược, lập tức cảm nhận được cổ họng mình hơi thông, không còn cảm giác khó chịu khi nói.
Hơn nữa, mũi của nàng cũng triệt để đả thông.
“Thật sự có hiệu nghiệm!”
Mộ Ngưng Hàm ngạc nhiên nói.
Một màn này, để những đại hán đứng phía sau nhất thời lộ ra vẻ mờ mịt.
Hội trưởng ngày hôm nay bị làm sao thế?
Lúc trước thì khăng khăng muốn giết người, bây giờ lại giống như con mèo con vậy, dáng vẻ này bọn họ chưa từng thấy qua bao giờ.
Chẳng lẽ không muốn đánh chết tên này nữa sao?
“Khái khái...”
Mộ Ngưng Hàm lúc này cũng kịp phản ứng, khôi phục lại dáng vẻ như bình thường.
Nàng cũng không biết vì sao, ở trước mặt tên hỗn đản này, mình không thể khống chế tốt tâm tình.
“Tôi nói không sai chứ?”
Diệp Lăng cười nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi chính thần y đẹp trai nhất trên thế giới a.”
“Thần y thì có thể, đẹp trai thì khỏi đi.”
Mộ Ngưng Hàm nhàn nhạt nói.
Diệp Lăng: “...”
Chẳng qua trong lòng Mộ Ngưng Hàm vẫn là rất kinh ngạc.
Có thể chữa trị cảm cho một người chỉ bằng vào một viên đan dược, liền khiến người ta lập tức khỏi hẳn, nàng thật đúng là chưa từng thấy qua.
“Cậu lưu lại số điện thoại rồi có thể đi.”
Mộ Ngưng Hàm nói:
“Nếu như... Nếu như lúc nào tôi muốn trị vết sẹo thì sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
“Được.”
Diệp Lăng gật đầu, đưa một tay ra.
“Làm sao?”
Chân mày Mộ Ngưng Hàm nhíu lại.
“Phí đan dược a!”
Diệp Lăng đương nhiên nói:
“Một viên Cảm Mạo Đan, 1000 khối.”
“Tôi không bắt cậu bồi thường tiền đồ bị làm hỏng, cậu còn muốn tôi đưa phí đan dược?”
Mộ Ngưng Hàm lập tức lộ ra dáng vẻ cọp cái.
“Là đám não tàn này tới tìm phiền toái? Bọn họ khi dễ bạn của tôi, tôi có thể ngồi yên không đế ý đến? Không đánh chết bọn họ, đã là bản soái ca đây nhân từ rồi.”
Diệp Lăng hung hăng nói.
Mộ Ngưng Hàm không khỏi nhìn đám người Lục Mao bằng nữa con mắt.
Lục Mao cả người run lên, tâm lý tuôn ra hối hận.
Nếu sớm biết như vậy, tuyệt đối sẽ không trêu chọc tên sát tinh này a!
“Lấy tiền.”
Mộ Ngưng Hàm hướng đại hán xăm mình nói.
Đại hán xăm mình sửng sốt:
“Hội trưởng, không dạy dỗ hắn sao?”
Mộ Ngưng Hàm lắc đầu, nói:
“Tôi thua, bọn họ có thể đi, đi lấy tiền đi.”
“Ừm.”
Đại hán xăm mình vẫn là rất nghe lời, cầm 1000 khối đưa cho Diệp Lăng.
“Cám ơn.”
Diệp Lăng để lại số điện thoại, liền kéo tay Trần Nghiên rời khỏi.
...
Nhà trọ Lam Hải nhà trọ, là nhà trọ thuộc loại đắc đỏ, tiện nghi nhất cũng muốn hơn mấy trăm triệu.
Diệp Lăng không nghĩ tới, cô gái nhỏ này dĩ nhiên lại có tiền như vậy, hơn nữa căn nhà trọ này, chỉ có một mình Trần Nghiên ở mà thôi.
Đón xe đi tới nhà trọ Lam Hải, Diệp Lăng vốn là dự định rời đi, nhưng lúc xuống xe, thì xuân dược trong người Trần Nghiên đã hoàn toàn phát tác.
“Đừng... Đi...”
khuôn mặt Trần Nghiên khuôn ửng hồng, hơi thở hổn hển, bắt lấy cánh tay Diệp Lăng lại.
Diệp Lăng đã nhìn ra được, cô gái nhỏ này là bị người ta bỏ thuốc.
Diệp Lăng nhíu mày ôm lấy Trần Nghiên, từ nàng trong túi quần móc ra tấm thẻ nhà trọ, sau đó liền hướng trong nhà Trần Nghiên chạy đi.
Sau khi vào tới nhà trọ, Trần Nghiên hoàn toàn mất đi lý trí.
Nàng điên cuồng lôi kéo y phục của Diệp Lăng, trong đầu bị nhục dục che mờ.
Trần Nghiên chỉ thấy cả người nóng lên, tự hồ chỉ muốn làm chuyện đó, mới có thể hoàn toàn phát tiết loại cảm giác này ra ngoài.
Tuy nói cơ hội đang ở trước mắt, nhưng lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn, thì Diệp Lăng sẽ không làm.
Hắn đem Trần Nghiên đặt lên trên giường, đi lấy một chậu nước lạnh.
Nhưng sau khi trở về, Diệp Lăng lập tức sợ ngây người!
Chỉ thấy thời phút này, Trần Nghiên đã cởi toàn quần áo