Dù có đánh chết Ninh Ngọc San cũng sẽ không để cho Diệp Lăng dùng miệng.
Diệp Lăng xoay người lại, nói:
“Lấy tay có thể, chẳng qua viên Nguyệt Kinh Đan vừa rồi, giá 3000 khối, với lại trị liệu xoa bóp mất 3, 4 ngày, một ngày làm một lần, một lần thì 1000, thế nào?”
Ninh Ngọc San sững sờ, người này vậy mà đòi tiền mình?
Chẳng qua không biết vì sao, nghe được Diệp Lăng đòi tiền, trong lòng Ninh Ngọc San bỗng nhiên yên tâm, cũng hoàn toàn tin tưởng Diệp Lăng.
“Được.”
Ninh Ngọc San gật đầu.
Diệp Lăng nói xong sau đó mới đi đến bên người Ninh Ngọc San ngồi xuống, một lần nữa cởi chiếc áo sơ mi trắng của Ninh Ngọc San ra.
Toàn bộ quá trình, Ninh Ngọc San đều lấy tay che hai mắt lại, tận lực không nhìn Diệp Lăng.
Hiện tại khuôn mặt nàng đã không còn vẻ tái nhợn nữa, thay vào đó đã hoàn toàn đỏ như trái cà chua.
Để cho một nam nhân cởi áo cho mình, Ninh Ngọc San ngoại trừ khi còn bé, thì cho tới bây giờ không có một người nam nhân dám cái này.
Cho nên Ninh Ngọc San vô cùng ngượng ngùng, mà cũng rất hiếu kỳ, không biết trong đầu Diệp Lăng nghĩ gì.
Không biết khi nhìn thấy... của nàng, hắn có nổi hứng làm loạn không nữa?
Trong đầu Diệp Lăng cũng chả có suy nghĩ gì nhiều, chỉ việc mở nút áo sơ mi của nàng ra thôi, cởi ra. Sau khi chiếc áo bên ngoài được giải khai, thì hai con thỏ trắng mập mạp hoàn toàn hiện ra ở trước mặt Diệp Lăng.
“Thật to..”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Lăng không khỏi lầm than một tiếng, ánh mắt không khỏi ngây dại.
Một cặp thỏ trắng to lớn so với Lưu Xảo cùng Trần Nghiên đều muốn bự hơn.
Hơn nữa, tuyết trắng bóng loáng không có một tia tỳ vết nào, thật để cho người muốn ở trên đó hung hăng cắn một miếng.
“Anh!”
Nghe được lời này của Diệp Lăng, Ninh Ngọc San cũng không nhịn được nữa, vội vàng mở ra nói:
“Vẫn là quên đi, sau này khi nào đau nữa thì hãy nói.”
Diệp Lăng vẫn muốn kiên trì vì nàng.
Nên...
Diệp Lăng trực tiếp cởi quần áo của Ninh Ngọc San ra, Ninh Ngọc San còn chưa kịp phản ứng, thì Diệp Lăng đã đem hai tay của nàng trói lại.
“Anh... Anh muốn làm gì?!”
Ninh Ngọc San đại kinh, trong chớp mắt nàng đột nhiên có cảm giác hối hận.
Thật sự là không thể tin được ai a!
“Tên khốn, buông tôi ra a!!”
Ninh Ngọc San kinh hãi thét lên.
Diệp Lăng nhướng mày, cầm lấy chiếc khăn trực tiếp nhét vào trong miệng Ninh Ngọc San.
Yên tĩnh...
“Ô ô...”
Con mắt Ninh Ngọc San trừng lớn, khi hai tay Diệp Lăng đang dần dần đặt ở trên bộ ngực của mình, quả thực nàng có loại xúc động muốn tự sát.
Chỉ thấy Diệp Lăng vuốt ve hai con thỏ trắng mập mạp của Ninh Ngọc San, chân mày thỉnh thoảng nhăn lại, tựa hồ đang cảm thụ lấy cái gì đó.
“Ừ...”
Bị Diệp Lăng vỗ về ôn nhu như vậy, trong miệng Ninh Ngọc San cũng không khỏi phát ra tiếng rên theo bản năng.
“Đừng lên tiếng!”
Diệp Lăng nhìn Ninh Ngọc San bằng một mắt, oán giận nói:
“Lúc đầu không có cảm giác, lại bị cô câu dẫn thì có cảm giác!”
Ninh Ngọc San nghe nói như thế, vội vàng ngậm miệng lại.
Nàng thật đúng là sợ thú tính của Diệp Lăng sẽ bạo phát, đem nàng làm ra cái loại sự tình...
Hai tay Diệp Lăng không ngừng xoa bóp, ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ thì xông.
Nữa tiếng đồng hồ đi qua, Khuôn mặt Ninh Ngọc San vẫn là đỏ bừng.
Sau khi hai tay Diệp Lăng từ trước ngực nàng ly khai, thì một cảm giác vô lực ập tới, nhất thời xông lên đại não nàng.
Chẳng qua không biết vì sao, trừ cái này loại cảm giác vô lực này, Ninh Ngọc San còn có một loại cảm giác mất mác.
Nàng không phải không thừa nhận, Diệp Lăng xoa bóp cho mình thật sự rất thoải mái, thật thoải mái...
“Được rồi.”
Diệp Lăng lấy chiếc khắn trong miệng của Ninh Ngọc San ra, xoa xoa mồ hôi trên đầu.
Thật sự thì xoa bóp không có tốn vao nhiêu sức lực, chẳng qua là không chịu nổi cái kia phản ứng tự nhiên kia a!
Trong nữa tiếng qua, Diệp Lăng không biết có bao nhiêu lần muốn đè Ninh Ngọc San mà hắc hắc, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được.
“Thoải mái chứ?”
Diệp Lăng cười cười, đem hai tay Ninh Ngọc San cở trói.
Ninh Ngọc San căn bản là không đáp lời, nàng chẳng lẽ bảo mình rất thoải mái sao?
Thoải mái?
“Không cần phải nói,