Khoảng cách nhà trọ Lam Hải với chỗ của Ninh Ngọc San hơi xa, một chỗ ở phía đông, một chỗ ở phía tây.
Ước chừng 1 tiếng đồng hồ, Diệp Lăng mới tìm đến nơi.
Trong lòng Diệp Lăng không khỏi thầm than, thời gian lâu như vậy, không biết Ninh Ngọc San có sao không.
“Chính là chỗ này.”
Diệp Lăng đi thang máy lên tới tầng 8, gõ cửa phòng 801.
Thời gian rất lâu sau cửa phòng mới mở ra, Diệp Lăng còn tưởng là Ninh Ngọc San đau ngất đi rồi, đang định một cước đá văng cửa xông vào thì...
“Vào... Vào đi...”
Hai tay Ninh Ngọc San bưng lấy miệng, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn trắng bệch không còn chút máu.
Diệp Lăng nhìn thấy trên khuôn mặt Ninh Ngọc San chảy ra mồ hôi lạnh, không khỏi nhướng mày, nói:
“Sao nghiêm trọng đến trình độ này?”
Ninh Ngọc San không nói gì, nàng đã hoàn toàn không còn khí lực để nói chuyện.
Đột nhiên Ninh Ngọc San bất ngờ ngã nhào vào người Diệp Lăng. Không kịp suy nghĩ, hắn liền vội đỡ lấy Ninh Ngọc San, trong lòng cũng không có nghĩ gì, sau đó ôm lấy Ninh Ngọc San hướng trong phòng khách đi tới.
Sau khi đặt Ninh Ngọc San ở ghế sofa, Diệp Lăng lấy ra một viên Nguyệt Kinh Đan, đút cho Ninh Ngọc San ăn.
Sau khi ăn xong đan dược, sắc mặt Ninh Ngọc San lập tức khôi phục một ít, bất quá vẫn là còn hơi trắng bệch.
Hiển nhiên, Diệp Lăng nói không sai, nếu như đêm nay phát tác, Nguyệt Kinh Đan sẽ trị không hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khôi phục một ít khí lực, Ninh Ngọc San nhẹ nhàng ngồi dậy, dựa lưng trên ghế sofa, nói:
“Thật không có ý tứ, khuya như vậy còn làm phiền anh chạy tới đây một chuyến.”
“Nếu như tôi không tới, thì cô sẽ chết đó có biết không?!”
Diệp Lăng lớn tiếng nói.
Nghe vậy, Ninh Ngọc San vô cùng hoảng sợ, nhưng khuôn mặt cũng có chút đỏ lên.
Hắn đang quan tâm mình sao?
Trên thực tế là Ninh Ngọc San đang hiểu lầm.
Nếu như đổi lại nữ nhân khác, dù dáng vẻ có xấu xí thì Diệp Lăng cũng sẽ nói như vậy.
“Cô đúng là bướng bỉnh, nếu lúc trước nghe lời tôi thì giờ đâu cần chịu khổ như vậy?”
Diệp Lăng hừ lạnh nói:
“Nếu như trễ một chút nữa, thì những đọc tố bên trong cơ thể ngươi sẽ không thể nào tống ra được, có khả năng sẽ trở thành tế bào ung thư, đến lúc đó, ngay cả Thần Tiên cũng không thể nào cứu được cô!”
Diệp Lăng nói không sai, bây giờ dù sao hắn cũng chỉ là Hậu Thiên Sơ Kỳ, thực sự cứu không được Ninh Ngọc San.
“Ồ.”
Ninh Ngọc San khẽ kinh hô một tiếng.
Ban ngày nàng vô cùng hiên ngang, bá đạo, nhưng bây giờ lại giống như là con mèo bị thương vậy.
Thấy bộ dáng này của nàng, tức giận trong lòng Diệp Lăng cũng tiêu hơn phân nửa.
“Toilet ở đâu?”
Diệp Lăng hỏi.
“Ở nơi này...”
Ninh Ngọc San chỉ chỉ phương hướng phòng vệ sinh.
Diệp Lăng đi tới toilet, sau đó lấy chút nước ấm cùng với cái khăn, sao đó nhúng rồi vắt sạch, đặt ở trên đầu Ninh Ngọc San.
Khuôn mặt Ninh Ngọc San nhất thời đỏ bừng, nàng còn cho tới bây giờ chưa bao giờ được một nam nhân tỉ mỉ chăm sóc như vậy.
“Trong nhà có đường đỏ hay táo đỏ, cây long nhãn gì không?”
Diệp Lăng lại hỏi.
“Đều ở trong bếp.”
Ninh Ngọc San hơi nghi hoặc trả lời.
20 phút sau khi, Diệp Lăng bưng lấy một chén canh đường đỏ cây long nhãn đi ra.
“Để tôi...”
Vừa mới mở miệng, nhưng Ninh Ngọc San thấy Diệp Lăng trừng mắt mình một cái, thì gương mặt nàng lại đỏ hồng, nhẹ giọng nói.
Diệp Lăng nhướng mày:
“Cô không muốn uống?”
"Ta uống"
Ninh Ngọc San trả lời nhỏ như muỗi kêu, đồng thời trong lòng thầm nghĩ, người này thật bá đạo.
“Vậy mở miệng ra.”
Không có biện pháp, Ninh Ngọc San không thể làm gì khác hơn là mở ra đôi môi anh đào có chút trắng bệch, uống một ngụm canh.
Chẳng qua sau khi uống vào một ngụm, đôi mắt xinh đẹp của Ninh Ngọc San không khỏi mở to.
Trước đây nàng uống không ít các loại canh hảo hạn, nhưng đem so sánh với canh này của Diệp Lăng, thật sự là kém xa.
“Tôi... Tôi không sao.”
Uống xong chén canh, Ninh Ngọc San nhỏ giọng nói.
Lông mày Diệp Lăng nhăn lại khẽ nói:
“Muốn đuổi tôi đi đúng không?”
Nghe thế, Ninh Ngọc San không khỏi lộ ra xấu hổ.
Nàng chắc chắn sẽ không lưu một nam nhân ở chỗ