(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Uống cái gì?” Diệp Lăng cười cười nhìn Trầm Nguyệt Tâm, hỏi: “Đồ uống?” “Bia đi.” Trầm Nguyệt Tâm nói. “Ồ?” Diệp Lăng mi mắt chớp một cái, nói: “Cũng đúng, làm tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ, há lại có thể ngay cả chút tửu lượng này cũng không có a? Nói xong, hắn mở ra một chai bia, đặt trước mặt Trầm Nguyệt Tâm. Trầm Nguyệt Tâm ngây ngẩn cả người: “Uống như thế này sao?” “Thế này là thế nào? Uống không như vậy mới ngon, dùng ly làm cái gì?” Diệp Lăng nói, lại mở một chai khác cho mình. “Đến, lần đầu quen biết!” Thoại âm rơi xuống, Diệp Lăng cũng không để ý tới Trầm Nguyệt Tâm, ực ực hết một chai bia. “A... Thật sảng khoái!” Trầm Nguyệt Tâm nhìn thấy một màn này, không khỏi trừng mắt ngây dạy. Nàng có tửu lượng cũng không kém, nhưng uống như thế này, thật sự sẽ chịu không nổi a! Nếu như Diệp Lăng đã cùng mình uống, mà hắn đã uống trước, chẳng lẽ mình không uống? Trầm Nguyệt Tâm cầm lên chai bia, đôi môi đỏ hồng tươi non khẽ mở, ực ực... Chẳng qua Trầm Nguyệt Tâm thực sự không thích hợp uống bia kiểu như vậy, uống được một chút, lập tức ho kịch liệt. Còn chưa có nuốt xuốngngụm bia, thì trực tiếp phun ra, văng tung tóe khắp mặt Diệp Lăng. “A nha... Xin lỗi...!” Khuôn mặt Trầm Nguyệt Tâm có chút đỏ lên, cũng không biết là sặc, hay là lúng túng. Còn Diệp Lăng, vẻ mặt tràn đầy hắc tuyến, cũng không biết lấy đâu ra một điếu thuốc đưa cho Trầm Nguyệt Tâm, nói: “Đến đến, nhanh hút một chút cho đỡ kinh hãi.” Trầm Nguyệt Tâm: “...” Nàng thực sự không rõ, người này còn là đàn ông sao? Không biết cái gì là thương hương tiếc ngọc sao? Bên cạnh Trầm Nguyệt Tâm cũng không biết có bao nhiêu nam nhân vây lấy nàng. Lời nói khó nghe một chút, chỉ cần Trầm Nguyệt Tâm nói, thì sẽ có người nguyện ý uốnh nước rửa chân của cô. Nhưng trước mặt tên hỗn đản này, chứng kiến chính mình bị sặc, chẳng những không thèm an ủi mình, lại còn kêu mình hút thuốc? Trầm Nguyệt Tâm thật có loại cảm xúc muốn cởi giầy ra, đập vô mặt Diệp Lăng một phát! “Yêu, khá lắm, cô gái xinh đẹp như vậy, đây là bạn gái của cậu à?” Lúc này, tên chủ quán kia bưng đồ ăn đi tới nói. Nghe nói như thế, Trầm Nguyệt Tâm vừa mới uống một ngụm nước nóng, lại trực tiếp phun vào người Diệp Lăng. Diệp Lăng triệt để bất đắc dĩ: “Tôi nói này mỹ nữ, khuôn mặt tôi đẹp sẵn rồi a, sáng sớm hôm nay đã rửa mặt, cô có cần cứ phun hết vào mặt tôi thế này không?” Tên chủ quán cơm vội vàng chạy đi mất. Trầm Nguyệt Tâm thì không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên xì một tiếng bật cười. Nụ cười này không thể ngăn được, nhất là chứng kiến khuôn mặt Diệp Lăng, thân thể mềm mại càng run rẩy, một đôi thánh nhũ phong theo tiếng cười lắc lư lên xuống. Ánh mắt Diệp Lăng trợn trắng, rút ra khăn tay, lau mặt của mình. “Cô cười cái gì?” “Ai bảo anh ép tôi uống...” Trầm Nguyệt Tâm nỗ lực nhẫn nhịn, nhưng vẫn nhịn không được, lại nở nụ cười. Dáng dấp của bàng vốn là rất mỹ lệ, nụ cười này, càng làm cho khách hàng bốn phía nhìn đến đều ngây ngần cả người. “Được rồi, đừng cười nữa, tròng mắt bọn họ đều muốn rơi ra ngoài rồi kìa...” Diệp Lăng nói. Trầm Nguyệt Tâm cũng thấy được ánh mắt bốn phía đang nhìn mình, điều này làm cho nàng không được tự nhiên, lập tức nghiêm mặt, khôi phục dáng vẻ băng lãnh như thường ngày. “Nếm thử, món này cũng rất ngon a.” Diệp Lăng nói xong, cầm đũa lên, từng ngụm từng ngụm ăn. Ánh mắt Trầm Nguyệt Tâm nhìn chòng chọc Diệp Lăng, trên khuôn mặt không khỏi dâng lên một tia đỏ ửng. Mâm thức ăn này... Vừa rồi mới bị mình phun hết cả lên a. Chẳng qua khi nhìn thấy Diệp Lăng ăn ngon như vậy, nàng cũng không nói, với lại nàng chưa ăn