“Ừm.”
Trầm Nguyệt Tâm cũng không cảm thấy lạ khi Diệp Lăng kinh ngạc như vậy, bởi vì hầu như người nào khi biết thân phận của nàng, đều có biểu hiện như vậy.
“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu...”
Diệp Lăng vội vàng nở ra một nụ cười, hướng Trầm Nguyệt Tâm đưa tay ra.
Ngưỡng mộ đã lâu cái rắm!
Trước đó hắn chưa từng gặp Trầm Nguyệt Tâm, đúng là hắn có biết tập đoàn Hoa Mỹ, nhưng nào có nghe nói qua Trầm Nguyệt Tâm?
Trầm Nguyệt Tâm thấy Diệp Lăng vươn tay ra, chân mày hơi cau lại, nhưng vẫn đưa ra cánh tay trắng như tuyết cùng Diệp Lăng nhẹ nhàng bắt một cái.
Vốn Trầm Nguyệt Tâm dự định là nhẹ nhàng bắt một cái liền buông tay.
Nhưng nào biết Diệp Lăng lại nắm chặt không buông Trầm Nguyệt Tâm ra.
“Trầm tổng có thể không biết, tôi tự giới thiệu một chút, tại hạ Diệp Lăng, là...Vô danh tiểu tốt mà thôi.”
Diệp Lăng vừa giới thiệu cho Trầm Nguyệt Tâm, vừa vuốt ve lấy cánh tay trắng noxn của nàng, cười cười lộ ra hàm trăng trắng tinh.
“Trầm tổng hình như là mỗi ngày đều xuất hiện ở trên TV a, mỗi khi tôi nhìn thấy Trầm tổng đều cảm thấy mê li, nghĩ thầm sao mà cô tuổi trẻ như thế, lại có thể là tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ?”
“Hôm nay nhìn thấy Trầm tổng, tôi mới có giác ngộ, cô xinh đẹp, mỹ lệ làm rung động lòng người, hai ngọn núi cũng to... A không, hai chân cũng...Nếu không phải là tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ, vậy thì thật là thiên lý bất dung a!”
Trầm Nguyệt Tâm càng nghe, chân mày nhíu càng sâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng giãy dụa một cái, mới từ trong tay Diệp Lăng rút ra được.
“Anh nhận lầm người rồi, từ trước tới giờ tôi chưa từng lên TV.”
Trầm Nguyệt Tâm băng lãnh nói.
Diệp Lăng sửng sốt.
Ặc, chiếm gió hơi quá rồi!
Diệp Lăng còn tưởng Trầm Nguyệt Tâm là nhân vật trâu bò, coi như không phải là mỗi ngày đều xuất hiện trên TV, ít nhất cũng phải ba bốn ngày một lần chứ?
Không nghĩ tới nàng căn bản không có lên TV!
“Cái kia... Nhưng tôi cảm thấy vị mỹ nữ kia rất giống cô a?”
Diệp Lăng nói rất hay giống thật, vỗ đầu một cái, nói:
“Ừ, là tôi nhớ lầm, thảo nào tôi cảm thấy vị mỹ nữ kia không xinh đẹp như cô, hóa ra là Chí Linh tỷ tỷ a...”
Trầm Nguyệt Tâm: “...”
Nàng gặp qua không ít nam nhân, nhưng là lần đầu tiên gặp qua nam nhân không biết xấu hổ như Diệp Lăng.
Suy nghĩ một chút, Trầm Nguyệt Tâm từ trong xách tay lấy ra một xấp hồng bao, đưa cho Diệp Lăng.
Diệp Lăng nhướng mày, nhìn hồng bao:
“Đây là ý tứ gì?”
“Thù lao.”
Trầm Nguyệt Tâm nói:
“Anh giúp tôi bắt được tên cướp, nên tôi cũng phải đưa cho anh chút thù lao.”
Diệp Lăng bỗng nở nụ cười.
“Không hổ là tổng tài Đại Tập Đoàn a, mở miệng ngậm miệng chính là tiền, cô vẫn nên giữ lại số tiền này đi, tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không thể nhận nổi số tiền này a.”
Nói xong, Diệp Lăng liền quay người bước đi.
“Ai, sao anh lại như vậy?”
Trầm Nguyệt Tâm nhất thời nhíu mày, nói:
“Tôi không có ý đó, chẳng qua là muốn cảm tạ anh thôi!”
Diệp Lăng dừng bước, xoay người nhìn Trầm Nguyệt Tâm, mắt không nháy một cái.
Trầm Nguyệt Tâm bị Diệp Lăng nhìn chòng chọc, đâu còn dáng vẻ băng lãnh, mặt cười cũng có chút đỏ lên.
“Anh nhìn cái gì?”
Trầm Nguyệt Tâm hỏi.
Diệp Lăng mỉm cười:
“Cô có tin hay không, nếu như cô không phải là nữ nhân, hơn nữa càng không phải là mỹ nữ thì tôi đã sớm tát cho cô mấy cái rồi.”
Trầm Nguyệt Tâm không khỏi lộ ra mê hoặc:
“Vì sao?”
“Lời nói không thể bậy bạ, tôi chỉ giúp cô một tay. Nhưng nếu... Tôi không muốn đánh, thì dù cô có đưa tôi 1 vạn, hay là 100 vạn, 1000 vạn, tôi cũng sẽ không giúp.”
Diệp Lăng hừ một tiếng, rời đi.
Trầm Nguyệt Tâm có chút ngoài ý muốn, mình rốt cuộc sao lại đắc tội với người này?
Trên thực tế, Trầm Nguyệt Tâm bằng vào tuổi tác như vậy, mà đã trở thành tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ, là vì có một ít người đang âm thầm giúp đỡ bên ngoài, với lại Trầm Nguyệt Tâm cũng có quan hệ rất lớn.
Nội tâm Trầm Nguyệt Tâm, tiền, không phải