Ầm Ầm
Keng Keng
Hiện tại, Tĩnh Lâm đang giao chiến với Hắc Hung.
Sau khi Hắc Hung hấp thụ toàn bộ Ma Khí xung quanh và chuyển hóa thành Ma Lực. Sức mạnh của hắn đã tăng lên đáng kể.
Nhưng Tĩnh Lâm cũng không kém khi bắt đầu vận dụng tất cả kinh nghiệm chiến đấu từ các game RPG trong kiếp trước và thực chiến khi luyện tập với 6 người cao tầng ở Băng Linh Tông.
“[Nhất Kiếm Hỏa Trảm]”
Một đường kiếm mang theo hỏa diễm lớn mạnh từ bên trên bổ xuống.
“Hự!” (Hắc Hung)
Hắc Hung dùng Ma Lực bao phủ toàn thân, hình thành một lớp giáp từ Ma Lực chống đỡ lạu kiếm chiêu của Tĩnh Lâm.
“Không tệ! Vậy thế này thì sao! [Nhị Kiếm Lôi Vân]”
Hắn giơ kiếm lên cao, ngưng tụ Lôi Linh Lực đến cực đại. Sau môth hồi ngưng tụ thì trảm xuống. Một đường Lôi quang thẳng tắp hướng xuống Hắc Hung.
“[Hắc Ma Chi Quyền]” (Hắc Hung)
Hắc Hung cũng tung ra quyền để chặn lại. Bất quá, khi 2 chiêu qua chạm thì một vụ nổ xảy ra. Hắc Hung bị lùi về sau, kèm theo đó là những vết thương dày kịt.
Phụt...
Hắc Hung phun ra một ngụm máu tươi. Tĩnh Lâm cũng không kém cạnh khi bản thân cũng mang trọng thương. Tác dụng phụ của chiêu vừa rồi làm hắn tạm thời không thể sử dụng Lôi Linh Lực do đã cạn kiệt. Đam Mỹ Hài
“Haha, sảng khoái! Nhưng có vẻ ta không thể giết được ngươi rồi!” (Hắc Hung)
“Hừ”
Tĩnh Lâm hừ lạnh với Hắc Hung, định làm 1 chiêu “Nhất Kiếm Hỏa Trảm” lần nữa thì kế bên Hắc Hung xuất hiện một tên Ma Tộc nữa. Cảm nhận được khí tức của tên đó. Tĩnh Lâm xác nhận hắn có tu vi ngang hoặc hơn Hắc Hung.
“Đủ rồi! Về thôi! Ma Vương đang trong quá trình phục sinh! Đừng làm những điều dư thừa!” (???)
“Hừ! Coi như ngươi gặp may!” (Hắc Hung)
“Dạ Sát! Đi!” (Hắc Hung)
Nói xong thì người được gọi là Dạ Sát kia mở ra hư không và cùng Hắc Hung đi vào và biến mất.
“Có lẽ tháng ngày bình yên sắp chấm dứt rồi!”
Tĩnh Lâm hướng lên trời mà lẩm bẩm. Hắn sử dụng Dịch chuyển biến mất tại chỗ.
Nhưng vì bản thân mang trọng thương cùng thân thể quá mệt mỏi nên hắn dịch chuyển đại đến một căn phòng không người rồi nằm xuống ngủ thiếp đi. Thậm chí y phục và mặc nạ cũng không tháo xuống. Thế là hắn thiếp đi, bản thân hắn là Hỗn Độn Thần Thể nên cơ thể hắn tự động hấp thu linh khí để chữa thương. Bất quá, quá trình sẽ lâu hơn nhưng hắn cũng chả quan tâm. Giữ được mạng là ok.
•••
Ngày hôm đó, Vũ Lâm Thành thành công chống đỡ trước Ma Thú và Ma Tộc.
Sau khi Tĩnh Lâm đánh đuổi Hắc Hung thành công thì đám người Băng Ngọc Linh cũng quay về Vũ Lâm Thành để báo cáo với Thành Chủ.
Thành Chủ nghe tin liền cho tổ chức lễ hội toàn thành. Đặc biệt hơn là đám người Băng Ngọc Linh đều nhờ Cao Bá Thiên tìm kiếm tung tích của người đeo mặt nạ. Sau nửa ngày hỏi thăm thì cả đám biết được tên của nam tử kia là Tếu Thiên.
Nhưng hỏi thăm rất nhiều nhưng cũng không ai biết Tếu Thiên đã đi đâu. Băng Ngọc Linh thì thở dài không thôi khi mà tung tích của Tĩnh Lâm cũng không thấy đâu.
“Cái tên hỗn đản này, lại chạy đi đâu mất tiêu!” (Băng Ngọc Tuyết)
“Thôi bình tĩnh đi! Hắn dù sao cũng có thực lực, chắc không có chuyện gì đâu!” (Lâm Thanh Trúc)
Sau một hồi tám nhảm thì cả 3 đã về đến nhà trọ nơi mà 4 người ở. 3 người vừa bước vào phòng thì thấy một thân ảnh đang nằm trên 1 trong 3 chiếc giường của các nàng.
Lại gần thì thấy tên đeo mặt nạ lúc trước.
“Sao hắn lại ở đây? Mà còn thương thế nữa chứ!” (Băng Ngọc Tuyết)
“Chắc vụ nổ lúc đó khiến hắn bị thương nên cần tìm chỗ phục hồi thương thế!” (Lâm Thanh Trúc)
“Có thể! Vì lúc đó ta thấy có một vụ nổ lúc giao chiến!” (Băng Ngọc Linh)
“Có nên báo cho Tiên Âm tỷ không?” (Băng Ngọc Tuyết)
“Ừm, muội đi báo cho tỷ ấy đi! Chúng ta ở đây giúp hắn hồi phục thương thế!” (Băng Ngọc Linh)
“Vậy muội đi trước!” (Băng Ngọc Tuyết)
Nói xong biến mất khỏi căn phòng.
Thấy Tếu Thiên vẫn đeo mặt nạ. Cả 2 người cũng không khỏi tò mò khuôn mặt hắn như nào.