Sau một hồi giải thích cho 4 nữ thì Tĩnh Lâm mới được buông tha.
Nhưng điều mà hắn thắc mắc bây giờ là thế quái nào mà Tông Chủ Thủy Linh Tông lại dựa vào người hắn? Hắn và nàng chỉ gặp nhau có mấy lần thôi mà.
“Thủy Tông Chủ?”
Nghe hắn nói vậy, nàng hừ lạnh nói:
“Gọi...ta...là...Tiên...Âm!” (Thủy Tiên Âm)
“Khụ...khụ”
“Được rồi, vậy Tiên Âm tỷ, chuyện này là sao vậy?”
“Nhân gia được chàng cứu thì đời này nhân gia đi theo chàng rồi!” (Thủy Tiên Âm)
Phốc...
Không chỉ Tĩnh Lâm mà 3 người kia cũng sốc nặng không kém. Ngươi đường đường là Tông Chủ Thủy Linh Tông a.
Rắc...
Một bên khác, tách trà của Băng Ngọc Linh đã hóa băng và bắt đầu nứt vỡ. Điều này thì không cần phải nói cũng thừa hiểu lý do rồi. Băng Ngọc Linh đang ghen, ghen cực nặng.
“Linh tỷ, tỷ bình tĩnh! Nơi này là phòng trọ a!”
Hắn vội vàng nhảy ra sau lưng nàng khuyên can.
“Đúng a tỷ, tỷ mà đóng băng toàn bộ khu này thì phiền lắm a!” (Băng Ngọc Tuyết)
Băng Ngọc Tuyết cũng gật đầu phụ họa. Một lát sau, Băng Ngọc Linh mới bình tĩnh trở lại và nhìn Thủy Tiên Âm nói:
“Nếu ngươi đi thì Thủy Linh Tông làm thế nào? Muốn theo hắn phải gia nhập Băng Linh Tông a!” (Băng Ngọc Linh)
Băng Ngọc Linh cười nói nhưng không phải cười. Chính xác là đang khiêu khích.
“Ta giao lại cho tên đệ đệ ngu ngốc là được chứ gì!” (Thủy Tiên Âm)
“Tên Thủy Chấn Lưu đấy à?” (Băng Ngọc Linh)
“Đúng vậy!” (Thủy Tiên Âm)
Khóe miệng Tĩnh Lâm co giật. Ngươi rốt cuộc có phải Tông Chủ không vậy? Vô trách nhiệm vờ lờ.
“Đại khái là vậy đấy! Từ giờ mong chiếu cố thêm!” (Thủy Tiên Âm)
Nàng kéo tay hắn rồi vui vẻ nói.
“Thật hết cách với ngươi!” (Băng Ngọc Linh)
Băng Ngọc Linh lắc đầu ngao ngán vị bằng hữu cùng thời với mình.
“Mà đệ này, đệ với Ngọc Vân là sao vậy?” (Băng Ngọc Tuyết)
“Ý tỷ là gì?”
Hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Xem ra là Băng Ngọc Tuyết đã phát hiện gì đó rồi đây.
“Vậy sao, ta thấy con bé cứ suốt ngày Lâm sư đệ này, Lâm sư đệ nọ. Ta đang nghi đệ và nàng có việc gì đấy?” (Băng Ngọc Tuyết)
Không lẽ hôm nay mình bị lộ nhiều thứ đến vậy? Đang định chối thì thấy ánh mắt chăm chú của cả 4 người thì hắn đành buông bỏ.
“Nàng là nữ nhân của ta!”
Hắn gãi đầu nói ra.
“Thì ra là vậy!” (Băng Ngọc Tuyết)
“Vậy đệ có muốn làm Hậu Cung không?” (Băng Ngọc Linh)
Nàng đang nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn. Hắn chỉ biết quỳ gối và gật đầu lia lịa. Bởi hắn biết giờ muốn 1 vợ 1 chồng là không thể. Bởi hắn đã có Băng Ngọc Vân, có tình cảm với Băng Ngọc Linh thậm chí là 4 vị sư tỷ và 5 vị trưởng lão cũng có cảm tình. Bây giờ lại có thêm Thủy Tiên Âm.
Hắn vốn mềm yếu trước nước mắt của nữ nhân nên hắn cũng không đành lòng từ chối ai.
“Haizzz, tới đâu hay tới đó vậy!”
Bỗng hắn cảm thấy phía dưới hơi nóng. Ây khoan, không lẽ trong trà có...
“Các vị tỷ tỷ, mấy người cho gì vào trà vậy?”
Hắn đã mang máng đoán ra rồi nhưng vẫn cần xác nhận. Thấy cả 4 người đều đỏ mặt thì hắn đã hiểu thứ gì trong đó rồi.
Xuân dược, 100% là xuân dược.
“Hự...”
Hắn đang cố gắng kiềm chế lại. Bất quá, không biết từ bao giờ. Cả 4 người đều khỏa thân trước mặt hắn. 4 bưu vật của trời đất đang tập hợp cùng một chỗ và hắn được diễm phúc thấy nó.
“Thôi xong, tiểu huynh đệ đã tỉnh rồi. Cố gắng lên tôi ơi... Mày không muốn làm đau họ mà đúng không?!”
Hắn đang cố trấn an bản thân. Nhưng hắn tính đâu bằng 4 bưu vật tính. 4 người lại gần hắn và lột quần áo hắn ra.
“Đệ cứ thả lỏng đi! Bọn tỷ đều là tự nguyện nên đệ không cần kiềm chế đây!” (Băng Ngọc Linh)
Thôi xong, ý thức cuối cùng đã bay đi rồi. Từ giờ hắn chỉ theo bản năng mà làm.
Hắn đè Băng Ngọc Linh xuống rồi bắt đầu bú ngực nàng.
“Ưm...ưm” (Băng Ngọc Linh)
Nàng bắt đầu rên rỉ, tiểu huynh đệ của hắn cũng đã đặt trước 2 mép thịt của nàng.
Ót...
Hắn đâm lút cán vào bên trong.
“A... Đau... Đau quá!” (Băng Ngọc Linh)
“Xin lỗi...”
“Không cần xin lỗi! Đây là ta tự nguyện!” (Băng Ngọc Linh)
“Vậy ta bắt đầu nhấp đây!”
Bạch Bạch Bạch
Từng cú đâm theo nhịp khiến Băng Ngọc Linh bắt đầu rên càng lúc càng to.
“Ưm... Sướng... Sướng quá Tiểu Lâm... Mạnh hơn chút...” (Băng Ngọc Linh)
Sau 2 tiếng thì nàng cũng kiệt sức nên hắn tha cho nàng rồi kéo Băng Ngọc Tuyết lại rồi đè xuống kế bên. Do nàng nãy