Tranh thủ lúc ngọc ngân phú bà ăn cháo, chính nam mới xem lại thông báo của hệ thống. hắn tò mò hỏi: “trang, danh hiệu ( tiểu bạch kiểm tiểu thành ) này có buff gì không hay chỉ để cho đẹp?”
trang phú bà máy móc trả lời: “danh hiệu ( tiểu bạch kiểm tiểu thành ) có buff là khi ký chủ dùng điểm mị lực để chuyển hóa thành điểm thiện cảm của phú bà sẽ được tăng thêm 50%.”
chính nam vuốt cằm: “50%!? không phải rất thực tế nhưng cũng không tệ. à, giải thích cho tôi đoạn điểm nhiệm vụ và điểm song tu đi.”
“nhiệm vụ hàng ngày của ký chủ chính thức chuyển từ trạng thái nhiệm vụ ngẫu nhiên thành nhiệm vụ duy nhất. tức là ký chủ sẽ không cần phải làm nhiệm vụ khác nhau cho từng loại điểm thưởng khác nhau nữa, mà chỉ cần làm duy nhất nhiệm vụ ( giao lưu, kết hợp ) mỗi ngày mà thôi.
tuy nhiên, điểm thưởng nhận được vẫn sẽ là ngẫu nhiên, tùy theo “nhân phẩm” của ký chủ.
điểm ( song tu ) là một hình thức tích lũy mới được mở ra khi ký chủ giành được ( đệ nhất huyết ) của một vị phú bà. cứ mỗi 10 lần ký chủ cùng vị phú bà ấy song tu thì sẽ nhận được 1 lần lựa chọn điểm ngẫu nhiên, ngắt quãng vẫn được tính bình thuờng."
chính nam thì thầm: “nói như vậy, nếu trong cùng một ngày tôi song tu với hai người khác nhau thì điểm nhận được sẽ là một 1 nhiệm vụ và 2 điểm ( song tu ) khác nhau, đúng không?”
trang phú bà đáp: “đúng là như vậy. còn một vấn đề nữa là điểm ( song tu ) nhận được khi tích lũy thành công sẽ khác nhau theo đánh giá phú bà. cụ thể là đối với cấp s phú bà, mỗi lần tích lũy thành công, ký chủ sẽ nhận được 1 điểm, đối với cấp sr phú bà là 2 điểm, đối với cấp ssr phú bà là 3 điểm.”
chính nam sững sờ: “để tôi tính thử, nếu bây giờ tôi có một vị ssr phú bà để song tu, tức là mười ngày sau tôi sẽ chắc chắn có 3 điểm cấp, chưa tính trong 10 ngày ấy nếu “nhân phẩm” không sai còn có thể có thêm 3 điểm cấp nữa… làm sao cảm giác giống tu luyện tà công. nhưng mà tôi thích, hắc hắc.”
trang phú bà hậm hực nói: “bởi vậy trang mới nói ký chủ ngu ngốc, không lo tìm phú bà, suốt ngày chỉ biết làm những chuyện vô bổ.”
chính nam không cho là đúng phản bác: “cái gì gọi là chuyện vô bổ. tôi cũng không ăn chơi đàng điếm, không cờ bạc rượu chè,... những gì tôi đang làm là xây dựng một nơi an toàn, ấm áp cho tôi và người tôi yêu thương thôi. nói như thế nào nhỉ… à đúng, là xây dựng gia đình. chính là như vậy.”
trang phú bà biết tỏng chính nam đang nghĩ gì nên dùng giọng cực kỳ khinh thường trả lời hắn: “xùy! xùy! ký chủ nghĩ gì chẳng lẽ trang không biết? căn bản là sợ chết mà thôi, nói cái gì hùng hồn, vĩ đại như vậy a!”
chính nam bị vạch trần vẫn một bộ thấy chết không sờn, mặt không đỏ, hơi thở không loạn nói: “thì tất nhiên cũng một phần là do sợ chết. bao nhiêu cô gái xinh đẹp còn chờ tôi giải cứu đây, làm sao chết oan chết uổng như vậy được. lại nói, tôi còn phải tu luyện tới lúc đủ mạnh, sau đó đè trang phú bà xuống đánh một trận mới mãn nguyện, hắc hắc.”
trang phú bà gắt giọng nói: “này, cấm nghĩ lung tung về trang như vậy, bỏ ngay những suy nghĩ đen tối trong đầu kia đi. khốn… khốn kiếp, không cho nghĩ!”
chính nam cười hèn mọn, hắn chính là nhớ lại mấy bộ film av hắn xem kiếp trước nhưng thay nữ diễn viên bằng một khuôn mặt lạ hoắc rồi liên tục gọi đó là trang phú bà.
...
ngọc ngân phú bà ăn xong nhưng thấy chính nam vẫn thất thần nhìn ra cửa sổ, cô lại gần ôm lấy từ phía sau rồi tựa đầu vào vai hắn, khẽ nói: “anh suy nghĩ gì thế?”
chính nam bừng tỉnh, dẹp mớ av trong đầu đi.
hắn nắm lấy hai tay ngọc ngân phú bà trước ngực, nói: “không có gì, chỉ là chút chuyện lộn xộn gần đây.”
xoay người lại nhìn gương mặt xinh đẹp của ngọc ngân phú bà, chính nam vuốt tóc mai cô ra phía sau rồi dịu dàng nói: “em khỏe hơn chưa? đi lại… thuận tiện hay không?”
ngọc ngân phú bà khuôn mặt hồng hào trả lời: “tốt… tốt hơn nhiều rồi. vẫn có chút không tiện nhưng không ảnh hưởng lớn.”
chính nam gật đầu: “mấy ngày nay em ở nhà chăm sóc hai chị em vũ tuyết đi, như vậy thuận tiện cho nghỉ ngơi hơn. chuyện bên ngoài để anh lo là được.”
ngọc ngân phú bà cũng không phản đối ý tưởng này, thế nhưng có một chuyện cô vẫn muốn hỏi chính nam: “anh… có phải là anh tu luyện… tu luyện song tu công pháp không?”
chính nam sững sờ, hắn hỏi lại: “tại sao em lại hỏi vậy?”
ngọc ngân đỏ bừng mặt trả lời: “vì… vì lúc anh… anh … em...” - cô vẫn là không nói ra thành lời.
chính nam không biết mô tê gì, đành phải tìm người quản sự hỏi: “trang? ngọc ngân hỏi như vậy là có ý gì? cô