"xin lỗi tong chủ, xin lỗi mọi người, để mọi người phải chờ lâu."
chính nam hớt ha hớt hải chạy lên đài, còn không quên lớn giọng xin lỗi mọi người rồi mới ngồi xuống ghế đại sư huynh của mình.
"đó là... ai vậy a? còn dám để tông chủ phải đợi?"
"không sai, ngồi ở vị trí đó thì hẳn là đệ tử rồi, thật không biết trên biết dưới..."
"mà, các cô có thấy người mới tới kia rất... xinh đẹp hay không? làn da, khuôn mặt kia... ai da!"
"này, cô bớt phát xuân đi!"
...
bên dưới các cô gái phát ra tiếng bàn tán xì xầm không ngớt. một người phụ nữ với một con vịt đã thành cái chợ, mà đây lại là hơn 200 người đó!
trung tâm thương mại có hay không!?
"im lặng!" - lam chiến đứng dậy, dùng nguyên khí gầm lên một tiếng.
những người bên dưới không biết trên dưới, còn dám bàn tán chính nam, đơn giản "rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt".
lam phụng lúc này mới ôn nhu nói: "đại trưởng lão, đừng làm các cô ấy sợ."
“mọi người, chào buổi sáng. tối hôm qua mọi người ngủ có tốt không?”
tất cả đều là sáo lộ!
chính nam cố ý đến muộn, tạo điều kiện cho các cô gái làm rộn buổi họp này lên, ngay lập tức lam chiến sẽ nhảy ra với vai trò đại trưởng lão "khó tính", cuối cùng để lam phụng dàn xếp bằng hình tượng trẻ trung, ôn nhu tiểu tông chủ.
"nhân sinh như hí, tất cả nhờ diễn kỹ a!" - chính nam âm thầm thán phục câu nói này.
vừa mới bị quát rụt cổ như gà mắc mưa, các cô gái giống như tìm được tâm phúc đều đổ về phía tiểu tông chủ, tuyên cáo sáo lộ xây dựng hình tượng của chính nam thành công.
lam phụng vẫn rất hiền hòa nói: “tôi nghe được gần đây hầu hết mọi người đều trải qua không sai, không phải rất tốt nhưng so với trước đó đã khác biệt rất nhiều, tôi cũng rất hài lòng. thế nhưng…”
lam phụng đổi giọng ác liệt: “tôi thông cảm cho tao ngộ của mọi người nên khi cứu được mọi người ra tôi mới quyết định giữ lại và chăm sóc, đó là giữa người với người đồng cảm.
nhưng tôi cũng không thể nuôi không mọi người mãi được, vì vậy hôm nay tôi tập trung mọi người lại đây chỉ là để nói muốn có ăn thì phải làm, muốn có chỗ ở thì phải lao động. trong các cô, ai muốn tiếp tục ở lại đây thì bước sang bên phải, còn ai muốn rời đi thì bước sang bên trái.”
232 cô gái nhìn nhau rồi lựa chọn đội hình cho mình.
hơn 50 người bước sang bên trái, còn lại là bên phải, thế nhưng có một cô bé vẫn đứng ở giữa, vẻ mặt rụt rè.
lam phụng lên tiếng hỏi: “cô bé, không nghe rõ chị nói hay sao? em muốn trở về nhà hay muốn ở lại đây?”
cô bé rụt rè nói: “em… em muốn… muốn ở lại vì… vì em không còn nhà để về, nhưng… nhưng em rất vụng… cái gì cũng không… không biết làm, nên… nên…”
chính nam dùng thiên nhãn nhìn cô bé này, không có gì bất ngờ, chỉ được đánh giá n, 13 tuổi, thiên phú cấp 2, không thể bình thường hơn.
hắn truyền âm cho lam phụng: "giữ lại đi, để rót nước, pha trà cũng được."
lam phụng khẽ gật đầu: “được rồi, em đã không muốn đi thì cứ bước qua bên phải, sẽ có sắp xếp cho em.”
chờ cô bé vào hàng, cô tiếp tục cao giọng nói: “58 người muốn rời đi cứ ra bên ngoài sẽ có người sắp xếp cho các cô. gặp được nhau là duyên, chúc các cô sau này có cuộc sống tốt hơn và cẩn thận hơn, đừng để bị kẻ xấu lợi dụng nữa nha.”
còn lại 178 người, trong đó có 23 người có thiên phú cấp 4 trở lên được lam phụng "giao cho" chính nam xử lý, còn 150 người khác thiên phú lác đác cấp 2, 3 thì được giao cho lam chiến xử lý.
trong một căn phòng khác, chính nam, vũ tuyết phú bà và vũ vân đối diện 23 cô gái.
“xin chào, tôi tên là chính nam, cũng chỉ là một tên đệ tử thôi, không có gì hơn người. mà, các cô biết vì sao tông chủ lại gọi riêng các cô ra đây với chúng tôi không?”
22 người mờ mịt lắc đầu, chỉ có một cô gái tu vi đã linh hư kỳ, ấp úng nói: “vì… vì bọn em có… có thiên phú hơn những người kia a?”
chính nam gật đầu nói: “không sai. trong các cô người có thiên phú thấp nhất là cấp 4, cao nhất là cấp 6, đều không tệ. tôi không biết trước đây các cô vì sao không có tu luyện, cũng không được tông môn nào đó tìm thấy, nhưng hôm nay tôi ở đây muốn hỏi các cô, các cô có muốn tu luyện hay không?”
vẫn là cô gái linh hư kỳ kia lên tiếng nói: “nhưng em… em không có tiền, chỉ biết làm chút việc vặt, không biết…”
chính nam bật cười: “chú ý trọng tâm câu chuyện, tôi hỏi các cô là “có muốn tu luyện hay không?”, trả lời có hay không đã.”
các cô gái nhìn nhau rồi đồng thanh nói: “có!”
chính nam lớn tiếng nói: “lớn hơn!”
“có!”
các cô gái đều ra sức la lớn hơn.
ở thế giới này, người thường chính là tầng lớp thấp kém nhất của xã hội, thậm chí nếu lỡ tay làm chết thú nuôi của người khác, người ta sẵn sàng giết chết lại thủ phạm nếu người đó không phải là tu luyện giả, đủ để thấy sinh mạng đê tiện đến như thế nào.
giống như các cô gái này, nếu không được chính nam cứu ra, họ sẽ bị nuôi nhốt như