Hai người nhìn nhau chằm chằm, không khí trở nên cực kỳ kìm nén.
nguyệt nga tông chủ thì đang cố gắng đoán xem đôi mắt màu đỏ ma mị kia đang suy nghĩ gì, còn chính nam thì đang dùng thiên nhãn nhìn độ thiện cảm của bà, may mắn là nó đang dừng lại ở con số 31 an toàn.
bỗng nhiên nguyệt nga tông chủ hỏi chính nam một câu: “không thần sứ, ngài thích nuôi chó không?”
chính nam không chút suy nghĩ, gât đầu nói: “có câu "chó là bạn thân nhất của người, chỉ có người không xứng với chó, chứ không có chó không xứng với người”, cá nhân tôi cảm thấy rất tâm đắc với câu nói này."
nguyệt nga tông chủ gật đầu nói: “rất tốt, tôi muốn đi xem nơi này một chút, có thể không?”
chính nam cười gật đầu: “tất nhiên có thể, tôi rất hân hạnh là người hướng dẫn cho ngài.”
chính nam đứng dậy dẫn nguyệt nga tông chủ đi tham quan khởi nguyên chiến hạm, để lại ba vị phú bà mặt đầy mộng bức cùng nguyệt vịnh mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
nguyệt vịnh nhịn không được hỏi: “mọi người, như vậy là đàm phán thành công hay không? lại nói, tại sao đang nói chuyện sói, hổ và thợ săn lại có chó xuất hiện nhỉ, hay tôi bỏ sót chi tiết nào?”
tú anh phú bà ánh mắt lấp lóe nói ra suy nghĩ của mình: “tôi nghĩ là thành công. như mọi người đều hiểu anh ấy ví mình là thợ săn, cửu dương các là hổ và tà nguyệt tông là sói.
còn chó, tôi nghĩ chính là nói tới cô đó bính.”
mọi người đều trầm tư.
chó là bạn thân của thợ săn, cũng là bản yếu hơn của sói, nói như vậy cũng không sai a.
vũ tuyết phú bà lên tiếng: “nói như vậy, anh ấy là trực tiếp thừa nhận bính là người của akatsuki với nguyệt nga tông chủ rồi, có lỗ mãng quá hay không?”
ngọc ngân phú bà nói: “nếu như muốn hợp tác với nhau thì một chút tín nhiệm cơ bản là phải có a.”
tú anh phú bà nhìn chằm chằm nguyệt vịnh nói: “thế nhưng nếu một ngày mẹ cô và anh ấy đứng ở hai bên chiến tuyến thì sao? cô sẽ làm gì, hoặc là nói, cô sẽ chọn bên nào, bính?”
nguyệt vịnh sững sờ chốc lát rồi nở nụ cười xinh đẹp nói: “tôi sẽ dùng cái mạng này để xin anh ấy cho mẹ tôi được sống.”
ngọc ngân phú bà trầm giọng nói: “cô biết anh ấy sẽ không tổn thương cô?”
nguyệt vịnh liếc ba vị phú bà, khẽ nhún vai: “nhưng ba người sẽ làm thay anh ấy a.”
ba vị phú bà nhìn nhau.
đúng lúc này chính nam và nguyệt nga tông chủ trở lại. cảm thấy bầu không khí có chút không đúng hắn tò mò hỏi: “có chuyện gì không?”
bốn người ăn ý với nhau lắc đầu.
nguyệt nga tông chủ nói: “cảm ơn về chuyến tham quan này của không thần sứ. tiểu vịnh, chúng ta về thôi.”
thấy nguyệt vịnh nhìn qua mình, chính nam khẽ gật đầu.
màn này lọt hết vào mắt nguyệt nga tông chủ nhưng bà không nói gì, chỉ nắm tay nguyệt vịnh rồi bay xuống bên dưới.
nguyệt nga tông chủ đi rồi, chính nam mới vươn vai một cái, nói: “chúng ta trở về thôi. lam đại trưởng lão, mở hết tốc lực trở về thanh vân tông.”
“rõ!”
khởi nguyên chiến hạm chậm rãi quay đầu, bay lên cao rồi rất nhanh mất hút trong tầm nhìn đoàn người tà nguyệt tông. nhanh và thần bí y như lúc nó xuất hiện vậy.
có thể nói chính nam đã rất thành công trong việc tạo ấn tượng tốt ban đầu đối với cả cao tầng hiện tại và những nòng cốt tương lại của tà nguyệt tông.
đang lúc dầu sôi lửa bỏng bỗng nhiên có một bóng lưng chắn trước mặt mình, vung tay, nhấc chân đã đủ để giết sạch kẻ địch, cuối cùng điều khiến thuyền bay khổng lồ bay đi không một lần quay đầu lại.
tất cả những thứ đó, đối với một môn phái toàn nữ như tà nguyệt tông, có lực trùng kích không thể nói là nhỏ a.
nguyệt nga tông chủ vỗ vai nguyệt vịnh, khẽ nói: “người ta đã đi rồi, chiếc thuyền bay đó bay còn nhanh gấp 10 lần mẹ.”
nguyệt vịnh cũng không ngại ngùng thừa nhận mà tự hào cười nói: “không sao, con tin là con sẽ sớm gặp lại anh ấy thôi.”
nguyệt nga tông chủ liếc mắt nguyệt vịnh một cái, không có ai hiểu con cái bằng cha mẹ a, bà cũng là người từng trải, hiểu được con gái của bà đang nghĩ gì lúc này.
khẽ lắc đầu bỏ ra ngoài những suy nghĩ không liên quan, nguyệt nga tông chủ nói: “tất cả trở về tông đi, còn rất nhiều chuyện phải xử lý đây. à đúng, chuyện hôm nay nếu như có nửa chữ truyền ra ngoài, hậu quả mọi người có thể hiểu rõ a.”
cả đoàn người tà nguyệt tông đồng thanh một tiếng rồi thẳng hướng nguyệt thành.
buổi tối ngày hôm đó, tam trưởng lão lương ngọc đột nhiên lùi ra khỏi vị trí trưởng lão của mình rồi mất tích ly kỳ, không ai biết lý do.
trở về tới thanh vân tông, chính nam bàn giao lại chút công việc rồi lập tức trở về hà thành, hắn là sợ gia nguyệt phú bà cả ngày hôm qua không gặp hắn sẽ nháo sự.
thế nhưng khá bất ngờ là cô bé cũng không có hành động gì kỳ quái, chỉ hỏi thăm hắn một lát rồi chuyên tâm học luyện đan và tu luyện. có lẽ cô cũng biết chính nam ra ngoài làm việc còn tu vi của cô thì quá thấp, chỉ