Ngô đức văn sững sờ, hắn nhìn thấy anh trai mình tự tay giết người yêu thương nhất, giết chết tình yêu đầu đời của hắn, tự tay xé nát những kỷ niệm, những yêu thương mà hắn và người yêu có với nhau suốt hai năm qua.
tức giận! hận! đau đớn!
nhưng... hắn đánh không lại ngô đức võ! chỉ có thể nuốt thù hận vào trong lòng.
từ sau lần đó, hai anh em chính thức từ mặt nhau.
“ngô gia song tinh” chân chính rạn nứt thành hai nửa, chỉ còn lại một mình ngô đức võ tiếp tục tỏa sáng.
nửa còn lại, ngô đức văn lầm lũi như con ma men, ngày ngày say xỉn, không chút nào có hình tượng sáng láng của ngày mới nhập học nữa.
bẵng đi một thời gian, người ta lại thấy ngô đức văn đi học trở lại. thiên phú cũng không thế nào nổi bật, thành tích cũng chỉ hết lần này đến lần khác “vừa đủ” để qua môn.
khác biệt duy nhất chính là tính cách hắn.
lầm lũi, ít nói, lạnh lùng và càng ngày càng xanh xao, gầy đét nhưng kỳ lạ là chẳng ai thấy hắn bệnh bao giờ, luôn đi học rất đầy đủ.
ngô đức võ cảm thấy em trai có lẽ đã nghĩ thông, chỉ là cần thêm thời gian hồi phục nên cũng nhẹ gánh trong lòng. tối hôm đó hắn còn cố ý chuẩn bị rượu thịt, muốn đến xin lỗi ngô đức văn vì tất cả, nhưng lại thấy ngô đức văn lén lút ra ngoài một mình.
ngô đức võ im lặng đi theo, hắn muốn biết giờ này em trai hắn còn ra ngoài làm gì.
tới một cánh rừng vắng vẻ, ngô đức võ mất dấu.
khá khó tin nhưng hắn thật đã mất dấu ngô đức văn!
đang lúc ngô đức võ muốn quay về thì lại nghe thấy các đó không xa có âm thanh, cho rằng đó là em mình, hắn cẩn thận qua nhìn. chỉ thấy trong bóng tối, một thứ gì đó có cánh như cánh dơi, đuôi dài nhọn, toàn thân màu đen đang cắn cổ một người mặc đồng phục thiên hà thư viện, liên tục cào cấu nạn nhân.
nghĩ tới gần đây có mấy vụ học viên mất tích, cho rằng có yêu ma quỷ quái hại người, ngô đức võ lập tức ra tay, nhưng “thứ” màu đen kia cực kỳ nhanh nhạy, “nó” liên tục tránh qua chiêu thức của ngô đức võ rồi chạy đi mất, mặc dù vậy nó vẫn là bị ngô đức võ một quyền đánh trúng vai phải trong lúc cố gắng tẩu thoát.
ngô đức võ bận bịu cứu người nên không đuổi theo, thế nhưng đã muộn. người kia đã chết không thể chết lại, thảm trạng cực kỳ ghê người khi cổ bị cắn nát hoàn toàn, máu thịt be bét, khuôn mặt và đôi mắt còn lưu lại đau đớn và sợ hãi chưa tiêu tan.
sau đó ngô đức võ đem chuyện này báo lên cao tầng thiên hà thư viện và được dặn dò phải giữ im lặng, bù lại hắn được trả cho danh ngạch gia nhập thiên đạo tông sau khi tốt nghiệp.
ngô đức võ cảm thấy kỳ quái.
thay vì thông báo cho học viên phải cẩn thận, hoặc ít nhất cũng siết chặt an ninh, lùng bắt “quỷ quái” thì cao tầng thiên hà thư viện lại “mua chuộc” hắn im lặng.
trở về nhà, ngô đức võ không yên tâm em trai hắn nên qua phòng kiểm tra. kết quả hắn thấy được ngô đức văn thân không mảnh vải nằm trên mặt đất phía sau cửa ra vào. trên vai phải có in rõ một quyền ấn đã bầm tím, sưng húp lên, ngô đức võ lập tức nhận ra đây là chiêu thức thành danh của mình, “phách không quyền”.
nhớ tới “quái vật” tối qua, mặc dù có chút khó tin nhưng hắn không thể không thừa nhận, đó chính là ngô đức văn.
ngô đức võ mang em trai hắn đi chữa trị, nói rằng hai người đối chiến lỡ tay đánh thương em của hắn, còn có ai tin hay không thì hắn không quan tâm.
chờ tình trạng của ngô đức văn ổn định, ngô đức võ mới quay lại phòng em trai hắn rồi lục lọi tìm manh mối. sau khi lập úp tất cả mọi thứ lại, cuối cùng hắn tìm được một quyển sách ố vàng, rách nát không chịu nổi, chỉ còn vài trang nhìn được chữ có nhắc tới cách bố trí một tế đàn có thể triệu hoán “ma thần”.
người bình thường tất nhiên sẽ không tin vào thứ vớ vẩn này, nhưng ngô đức võ nghĩ lại trạng thái của ngô đức văn khi ấy, cô đơn, chán nản, đau đớn, thống hận, vô vọng… tất cả những cảm xúc tiêu cực.
hắn biết ngô đức văn đã thử thứ này, kết quả không phải triệu hoán tới ma thần, mà là bị biến thành ma quỷ.
ngô đức võ đốt đi quyển sách, cũng không kể cho bất kỳ ai nghe chuyện này mà cứ để cho nó diễn ra. chỉ có bản thân hắn biết hắn đã bao nhiêu lần, tốn bao nhiêu tiền bạc, công sức để giúp che dấu cho em trai hắn. sau đó ngô đức văn giống như tránh mặt hắn, mấy tháng trời mới gặp một lần, thường là ở kỳ thi cuối khóa.
mấy năm sau, “tiểu võ thần” ngô đức võ ngày càng tỏa sáng rực rỡ, một đường hát vang tiến tới vị trí tân tinh bảng thứ 5, chỉ đứng dưới 4 quái vật khác với thế lực và huyết mạch vượt trội hắn quá nhiều mà thôi.
còn ngô đức văn, hắn tốt nghiệp xong liền trở về hà thành, lầm lũi trở thành trong miệng mọi người “em trai tiểu võ thần” đầy nhục nhã.
...
ngô đức võ