"cảm tạ bạn #hoangtubongdemacb đã ủng hộ đậu!"
người hầu kia không hề biết rằng hắn vừa đóng cửa thì ngô đức chung lại ngồi phịch xuống ghế, một mặt sinh không thể luyến nói: "được rồi, các người muốn gì thì nói đi."
nếu người hầu kia còn ở chỉ sợ sẽ thật sự cho rằng ngô thành chủ điên rồi, thế nhưng hắn không ở, và ngô đức chung cũng không điên, bởi vì từ trong không khí bỗng nhiên hiện ra một người áo đen, mây đỏ, mặt nạ chữ bạch, chính là bạch vô thường thần sứ, ngọc ngân phú bà.
"ngô thành chủ, ngài bộ dạng này... không giống một vị gia chủ, một vị thành chủ nên có đâu." - ngọc ngân phú bà không nói chính sự mà mở miệng châm chọc.
"không phải đều do các người ban cho sao!? con trai tôi đâu?"
ngô đức chung hỏi thẳng, hắn có cơ sở để tin rằng thủ phạm bắt cóc ngô đức văn chính là akatsuki.
"con trai ngài ở đâu tại sao lại hỏi tôi? tôi không phải mẹ hắn, cũng không phải vợ hắn, hắn đi đâu, làm gì sao tôi biết được."
"vô thanh vô tức giữa tầng tầng lớp lớp hộ vệ bắt được văn ra ngoài, hà thành này chỉ có akatsuki các người làm được. các người làm gì nó rồi?" - ngô đức chung gầm lên, nhưng cũng không làm gì quá khích, hắn vẫn còn lo cho tính mạng con trai mình.
"thật không thú vị." - ngọc ngân phú bà bĩu môi, ném cho ngô đức chung hai thứ gì đó rồi tan biến vào không khí, nhưng giọng cô vẫn vang vọng: "xem cho kỹ rồi thực hiện đúng những gì không thần sứ cần và đừng cố gắng làm điều gì dại dột, ngài biết hậu quả sẽ ra sao mà, đúng không ngô thành chủ!?"
ngô đức chung cầm trong tay một viên cầu thủy tinh và một miếng ngọc truyền tin, sau chốc lát lưỡng lự, hắn truyền nguyên khí vào quả cầu thủy tinh trước, một đoạn hình ảnh được chiếu ra trước mặt hắn.
hình ảnh cho thấy không thần sứ đang đứng cùng một người mặc trang phục akatsuki khác đeo măt nạ chữ nam, phía hai người là ngô đức văn đang bị trói gô trên giường.
"văn a!" - ngô đức chung gào khóc nhìn chằm chằm hình ảnh kia, mặc dù vị này làm cha không ra sao nhưng hắn thật sự là yêu thương con của mình.
hình ảnh tiếp tục khi không thần sứ ra hiệu cho người còn lại chiếu một tia sáng vào người ngô đức văn. đang nằm im như chết rồi ngô đức văn lập tức co giật, lăn lộn, gào thét có vẻ rất đau đớn.
ánh sáng chiếu tới đâu, chỗ ấy liền bốc lên cuồn cuộn khói đen như miếng thịt bị nướng khét.
vị nam thần sứ kia ngừng chiếu cũng là lúc hình ảnh biến mất, ngô đức văn cũng ngừng co giật, lại nằm im như chết rồi.
"aaaaa... lũ akatsuki khốn nạn! aaaaa..." - ngô đức chung nhịn không được gào thét, đập phá đồ đạc trong phòng. nào là bàn ghế, bình gốm, sách vở, bút thước... cái gì đập được hắn đều đập.
đập đến lúc một nửa phòng đều đã thành bãi rác, ngô đức chung lúc này mới nằm lăn ra nhà, vừa thở hổn hển vừa áp miếng ngọc truyền tin vào trán mình, xem akatsuki cần gì ở hắn.
"ngô thành chủ, nếu ngài chưa xem lưu ảnh thạch kia thì ngài hãy xem trước đi, sau đó hãy quay trở lại với truyền tin ngọc này. còn nếu ngài đã xem rồi thì coi như tôi chưa nói gì.
như ngài đã thấy trong lưu ảnh thạch thì ngô công tử đã được chúng tôi mời về căn cứ uống trà, nói ra sợ ngài không tin chứ khi chúng tôi ngỏ lời mời thì ngô công tử đã rất vui vẻ hợp tác đấy, không có chuyện chúng tôi cưỡng ép cậu ấy đi đâu, haha.
trong thời gian ở đây với chúng tôi, ngô công tử có tâm sự là cậu ấy bị một chứng bệnh nan y, đã nghe ngóng khắp nơi và đều nhận được đáp án là "không chữa được, chỉ có thể chờ chết thôi".
may mắn thay, trong số chúng tôi có một người đã là y hoàng và hắn luôn quan niệm rằng "không có bệnh không thể chữa, chỉ là chưa tìm được đúng cách mà thôi".
thế là chúng tôi dẫn theo ngô công tử đến tìm vị y hoàng kia xem bệnh thử và đáp án nhận được là "có thể chữa".
nhưng y hoàng đại nhân cũng đã nói rõ là quá trình chạy chữa không đơn giản, sẽ xảy ra đau đớn rất lớn, như ngài đã thấy đấy, thêm nữa là giá cả... không hề rẻ.
sau khi bàn bạc với ngô công tử, cậu ấy ra giá là... hà thành.
cả tôi và y hoàng đại nhân đều không tin đâu, nhưng ngô công tử nói chắc rằng cha rất yêu thương cậu ấy, nếu chúng tôi có thể chữa khỏi thì đừng nói hà thành, liền thần hồn cũng có thể giao ra.
bây giờ ngô công tử bệnh phát đã hôn mê, mà chúng tôi không biết rằng ngài có thật yêu thương cậu ấy như vậy không nên mạo muội dùng cách này để hỏi ý kiến của ngài.
nếu ngài đồng ý, vậy tối nay chúng ta gặp tại hồ tây bàn lại. còn nếu không, vậy chúng tôi rất tiếc, sáng mai ngài có thể tới hồ tây... nhặt xác ngô công tử về.
tạm biệt."
...
một nửa căn phòng còn lại liền gặp nạn!
sau khi phát tiết bớt bực bội trong