"chương này... ngôn tình, hắc hắc!"
buổi tối, ngô đức chung và ngô đức hoàng cả đêm đập muỗi ở hồ tây chờ không thần sứ xuất hiện.
nhưng cho tới khi mặt trời lên, tên kia cái bóng đều không thấy.
chính nam... vậy mà hẹn rồi không tới!
cho ngô gia hai lão đầu... leo cây!
mang theo hai con mắt thâm quầng, quần áo ướt đẫm sương đêm, toàn thân đỏ bừng vì cả tối núp trong bụi cây bị muỗi quây, ngô đức chung và ngô đức hoàng trở về phủ thành chủ... ngủ bù.
ngoài trong lòng chửi chính nam không ra hình người thì họ có thể làm gì, cũng không thể mang chuyện này nói ra ngoài hay kể cho ai được a!
cho nên vẫn là ngủ bù bảo đảm sức khỏe đi.
...
chính nam vươn vai cho tỉnh ngủ, cúi đầu hôn khẽ vào trán tú anh phú bà rồi mới dậy đi làm vệ sinh cá nhân và bữa sáng.
"hình như... quên mất chuyện gì thì phải!?" - chính nam vừa xào rau vừa nghiêng đầu suy nghĩ.
"nghĩ không ra liền không nghĩ!" - hắn quăng mọi chuyện ra sau đầu, tiếp tục làm bữa sáng.
đúng lúc này ngọc ngân phú bà truyền âm: "anh, tối hôm qua thế nào rồi? sao không gọi em tham gia với?"
"gọi em... tham gia? cô gái nhỏ kia... muốn chơi "some"? bạo dạn như vậy!?" - chính nam ngẩn cả người nhưng rất nhanh đáp lại: "chuyện đó... có vội quá không? không phải anh không thích... chỉ là tú anh bên này..."
"cái gì tú anh không tú anh, em là hỏi chuyện đàm phán với ngô gia..." - nói được nửa chừng ngọc ngân phú bà bỗng nhiên đổi giọng: "anh đừng nói với em... anh quên mất rồi đúng không? cả đêm ngập trong ôn nhu hương quên đại sự?"
"khụ... khụ... không... không có, anh đâu có quên. tối qua... tối qua ngô đức chung vậy mà... vậy mà gọi thêm người đến... đúng! hắn không đến một mình mà có cường giả lén lút đi theo, ý đồ đánh lén anh a.
chậc... chậc, cũng may là anh cảnh giác bay ở trên trời dùng bạch nhãn quan sát kỹ, nếu không sợ là rơi vào bẫy của hắn rồi. lúc ấy khuya quá anh không muốn phá giấc ngủ của em nên không có trở về đấy."
từ ấp a ấp úng tới tìm được lý do liền nói liên thanh, chính nam quả nhiên là tiểu bạch kiểm đại thành, lừa dối phú bà đã sắp trở thành bản năng.
"thật vậy sao? nhưng tại sao anh lại nhắc tới tú anh? cô ấy thì có liên quan gì?" - ngọc ngân phú bà còn chưa có tin ngay đâu.
"à... nói ra thật ngại quá, cũng không phải là bản thân anh tự cảnh giác được chuyện bị đánh lén mà là tú anh truyền âm nhắc nhở anh, nói ngô gia còn một vị lý sương kỳ viên mãn trốn dưới mật thất, dặn anh đừng quá tự tin mà gặp không may. vậy mà thành sự thật... ahaha..."
không thể không nói, khả năng "chém gió" của chính nam đã sắp vượt qua thiên đạo, đem lời nói dối nói tới gần sự thật luôn rồi.
"thì ra là vậy, may mắn tú anh nhìn xa trông rộng. tối nay em sẽ canh gác ở ngô gia, nếu ngô đức chung đi một mình thì anh hãy đến, nếu có thêm người đi cùng hắn, vậy để cả hai làm bạn với muỗi đi." - ngọc ngân phú bà gật gù rồi... cúp máy, sửa soạn giúp chính nam lại hẹn ngô đức chung một lần vào tối nay.
chính nam vã cả mồ hôi, cũng may là lừa dối qua được cửa ải này.
"ký chủ tại sao phải như vậy a? cứ thẳng thắn thừa nhận quan hệ của cả ba người với nhau đi, tin rằng các cô ấy cũng sẽ hiểu thôi. việc gì phải giấu giấu giếm giếm vậy chứ?"
"tôi... sợ a. kiếp trước xem nhiều cung đấu, thấy mấy người đó ngoài mặt thì hòa thuận, sau lưng thì minh tranh ám đấu túi bụi, thật chẳng dám nghĩ tới nếu mình cũng rơi vào hoàn cảnh ấy thì nên làm gì."
có thể các cô ấy đều đoán được, nhưng chỉ cần chính nam không thừa nhận thì nó mãi vẫn chỉ là suy đoán.
cho tới khi nghĩ ra biện pháp cân bằng được mọi thứ, hắn cho rằng cứ để như hiện tại đã rất tốt rồi.
"cũng đúng. dù sao xuất thân của khương ngọc ngân phú bà và trần mai tú anh phú bà cách biệt quá xa, sợ rằng ngoài mặt cô ấy không nói nhưng trong lòng sẽ sinh ra cảm giác mặc cảm, tự ti, vậy thì không hay."
...
chính nam cùng tú anh phú bà ăn sáng rồi trở về lý gia, trên đường không quên lựa một ít quần áo và trang sức xinh xắn để tặng cho ngọc ngân phú bà.
nói thế nào cũng là mình có lỗi, người ta thì lo lắng còn bản thân lại qua đêm cùng cô gái khác. chính nam cảm thấy trong lòng không thuận nên muốn đền bù cho ngọc ngân phú bà để cô được vui.
hắn trở về tới lý gia cũng vừa kịp lúc ngọc ngân phú bà từ phủ thành chủ trở về.
"anh, em mới tìm ngô đức chung hỏi, hắn nói... sợ chúng ta đánh lén nên mới gọi thêm người đi cùng, tối nay nhất định không như vậy nữa."
"ừm, anh biết rồi. mặc dù vậy tối nay cũng không thể lơ là, anh sẽ cẩn thận hơn." - chính nam gật đầu rồi lấy ra mấy món đồ hắn chuẩn bị trước đó tặng cho ngọc ngân phú bà: "lâu rồi không dẫn em đi mua quần áo như trước kia, hôm nay trên đường về thấy có mấy bộ khá đẹp nên mua về cho em này. em mặc thử xem có vừa không."
ngọc ngân phú bà hai mắt