Chính nam nằm ôm bụng trên mặt đất, cú đá vừa rồi khiến hắn ruột gan đều lộn ngược, xém chút thở không ra hơi nhưng hắn vẫn cắn răng nói: “mau… thả… tiểu hải… ra...”
“mau thả tiểu hải ra, ahaha.” – thanh niên bĩu môi nhái giọng chính nam rồi phá lên cười.
người đàn ông cau mày: “được rồi, mau giết nó đi không lại có thêm người đến bây giờ.” – vừa rồi hắn cũng không phải tùy ý đá mà đã sử dụng chiêu thức đàng hoàng, vậy mà tên tiểu bạch kiểm này ngoại trừ đau một chút thì chuyện gì cũng không có.
không đơn giản a!
người phụ nữ mặt đầy tiếc nuối rút ra một con dao nhỏ đi lại gần chính nam: “chàng trai trẻ, lần sau nhìn kỹ đối phương là ai rồi hãy xông lên nhé.” – nói, mụ cầm con dao đâm thẳng vào cổ chính nam, thủ đoạn lưu loát, dứt khoát chứng tỏ đã làm không ít lần.
rắc ! aaaaa !
người đàn ông trung niên và thanh niên kia vốn đã quay lưng đi nhưng nghe được người phụ nữ hét thảm liền quay đầu lại.
híttt !
hai người hít vào một ngụm khí lạnh trước thảm trạng của đồng đội mình.
người phụ nữ bị chính nam một tay nắm lấy cổ tay phải bẻ ngược về phía sau, toàn bộ cánh tay đã tím ngắt, không phải là trúng độc mà là máu bị dồn lại không có lối thoát dần mất đi màu đỏ mà chuyển sang tím bầm thôi.
chỉ là trong nháy mắt làm sao đã tím được như vậy!?
tiểu bạch kiểm này... là cao thủ?
“mau… thả… tiểu… hải…ra. “ - chính nam rít từng chữ qua kẽ răng, đôi mắt bên trái đã ẩn ẩn chuyển thành màu đỏ.
chính nam không biết vì sao mình có thể nhìn thấy trên cánh tay người phụ nữ rất nhiều "điểm sáng", còn bản năng lại có gì đó mách bảo hắn đánh trúng vào những "điểm sáng" ấy sẽ có kỳ hiệu.
hắn làm theo và đúng là hiệu quả thật sự rõ ràng.
“cao… cao thủ !? “ - trong đầu cả ba người cùng lúc nhảy ra một suy nghĩ nhưng rất nhanh người đàn ông trung niên phủ định : “không phải cao thủ, nếu là cao thủ đã không để chúng ta ép tới mức này, có lẽ là do bất ngờ thôi.”
thấy đối diện không có động tác, chính nam bóp mạnh cổ tay người phụ nữa, tiếng xương gãy vỡ vang lên khiến người đàn ông trung niên và thanh niên mập đều nổi da gà.
“bất ngờ cmm, nó nắm lấy tay tao bẻ một cái đã thành ra như thế này, chỉ điểm vài cái toàn bộ tay tao đã phế, mày nói thủ đoạn như vậy là bất ngờ?” - người phụ nữ chửi ầm lên.
người đàn ông trung niên không để ý người phụ nữ mà quay về phía chính nam : “người anh em, đều là hiểu lầm. em gái tôi trả cho cậu, cậu trả lại đồng đội cho tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, được không?”
“đặt tiểu hải xuống rồi lùi ra xa.” - chính nam biết được đám người này không thể tin, bị đánh lén một lần đã đủ rồi.
hai người liếc nhau rồi đặt tiểu hải xuống đất, chậm rãi lùi về phía sau, mắt không dám rời chính nam dù chỉ một giây.
chính nam ném người phụ nữ qua một bên chậm rãi đi tới gần kiểm tra tiểu hải. ngoài vết thương trên mặt do bị tát ra thì không có gì đáng ngại.
chính nam thở phào một hơi : “cút đi, đừng để tôi bắt gặp lại mấy người.” - nói, hắn cúi xuống bế tiểu hải lên.
đúng lúc này hai người kia động.
người đàn ông trung niên tung chân đá thẳng vào đầu chính nam, thanh niên mập thì vung quyền tấn công trước ngực, còn người phụ nữ không biết từ đâu lại lấy ra một con dao nhỏ đâm tiểu hải.
phối hợp cực kỳ ăn ý và nhuần nhuyễn.
chính nam hoảng hốt bế tiểu hải lên rồi quăng qua một bên, thoát khỏi mũi dao của người phụ nữ. may mắn đây là bãi cát nên tiểu hải chỉ lăn hai vòng mà thôi.
thế nhưng chính nam thì không may như vậy. hắn đưa tay phải lên đỡ được cú đá của người đàn ông trung niên nhưng nắm đấm của thanh niên đã trúng giữa ngực khiến hắn bay ra xa mấy mét, té xuống mặt cát, nằm im không có động tĩnh.
“mẹ! còn tưởng cao thủ cái gì, thì ra đúng chỉ là một tên tiểu bạch kiểm, tch!” – thanh niên mập nhổ nước bọt, có vẻ rất không ưa vóc dáng của chính nam.
“được rồi, tranh thủ giết nó rồi vứt xác xuống biển đi. tốn thời gian quá rồi đấy.” – nói, người đàn ông trung niên ra hiệu cho hai người còn lại ra giết chính nam, còn bản thân thì đi tới chỗ tiểu hải.
người phụ nữ có vẻ sợ chính nam lại làm ra cái gì điên cuồng nên đưa dao cho thanh niên mập rồi đi lùi lại phía sau hắn nửa bước.
chính nam nằm trên mặt cát, đầu gục xuống. hắn không có ngất đi nhưng trong đầu không biết từ đâu tràn vào một lượng lớn ký ức vỡ vụn khiến hắn không thể tỉnh nổi.
“hệ thống… akatsuki… trang… hà thành… luyện dược… ngọc ngân…” – từng đoạn ký ức ngắn không chút nào liên quan tới nhau cứ nhấp nháy trong đầu chính nam.
thanh niên và người phụ nữ lại gần, như có như không nghe chính nam lẩm bẩm gì đó cũng có chút chột dạ.
“này, mày… làm đi! nhanh lên lão ấy đang chờ kìa…”
“đẩy cái gì đẩy, muốn nhanh bà tự làm đi.”
người phụ nữ bị đánh một lần đã sợ rồi, gặp thanh niên mập cũng chẳng phải loại mạnh dạn gì, trước giờ hắn chỉ toàn giết người nằm im mà thôi.
hai người